Chương 244: hỏa
Editor : May
Dịch Hàn và Địch Khắc lập tức tìm kiếm ở trong văn phòng.
"Hàn, tất cả khóa đều là khóa vân tay, khó khăn!" Địch Khắc xem xét một phen ngăn khéo và két sắt.
"Anh cũng không mở được?" Dịch Hàn nhíu mày.
"Phải thật lâu! Tôi sợ không đủ thời gian!" Địch Khắc mở túi dụng cụ ra, bên trong là một bộ dụng cụ rất tinh tế.
"Nhanh chút đi! Cơ hội như vậy không nhiều lắm! Thật vất vả bà già họ Tăng kia chết, Lãnh Ngạn mới không cùng một chỗ với Duy Nhất, nếu không chúng ta cũng không có cả cơ hội lên Kỳ Thịnh!" Dịch Hàn thúc giục.
"Được!" Địch Khắc không nói thêm nữa, hết sức chuyên chú mở khóa ra.
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng thét chói tai, "Cứu mạng đi!"
Tiếp theo là một tiếng loảng xoảng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy ánh lửa bên ngoài xông lên, mùi xăng xông vào mũi, một tầng chất lỏng trên mặt đất chậm rãi dũng tiến vào, thế lửa cũng theo đó chạy tiến vào, tiếng báo động lập tức vang lớn.
"Không xong! Đi mau!" Dịch Hàn hô to.
Địch Khắc vội vàng thu thập dụng cụ chạy trốn ra ngoài, toàn bộ tầng cao nhất Kỳ Thịnh nhất thời một trận biển lửa.
"Địch Khắc! Địch Khắc! Địch Khắc!" Trong biển lửa chạy ra một thân ảnh nhỏ xinh, khóc mù quáng, hô.
Địch Khắc túm cô ta vừa chạy vừa rống, "Cô - người phụ nữ ngu xuẩn này! Cháy không chạy ra ngoài! Cô còn chạy vào làm gì?"
Mỹ Mỹ oa oa khóc lớn, vừa kinh vừa sợ, chỉ biết nói, "Em muốn tìm anh! Em muốn tìm anh!"
Thân thể Địch Khắc cứng đờ, nháy mắt dại ra, túm nhanh cô ta, "Đi nhanh đi!"
Trên hành lang gặp được Dịch Hàn, "Thang máy hỏng rồi! Đi cầu thang!"
Ba người chuyển qua con đường an toàn, thế lửa lập tức chậm lại, Dịch Hàn nhìn mặt đất sạch sẽ, nghi hoặc, "Có người có ý định phóng hỏa? Bên này không có xăng, lửa nhất thời còn không cháy đến."
"Báo cháy đi!" Nước mắt trên mặt Mỹ Mỹ chưa khô.
"Không báo! Có người muốn giúp chúng ta, đây là ý trời!" Trong mắt Dịch Hàn hiện lên ánh sáng âm lãnh.
"Nhưng mà Duy Nhất!" Mỹ Mỹ bỗng nhiên thét chói tai.
Sắc mặt Dịch Hàn trắng bệch, lúc này mới nhớ tới Duy Nhất còn chưa có đi ra, lập tức chạy trở về, "Các người đi trước đi!"
"Dịch Hàn! Anh điên rồi! Không muốn sống nữa sao!" Địch Khắc hô to ở phía sau.
Dịch Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, lắc mình tiến vào bên cạnh buồng vệ sinh, giột mình ướt đẫm, cởi áo khoác lớn xuống bọc lên đầu, lập tức tiến vào biển lửa.
"Duy Nhất! Duy Nhất! Em ở đâu? Duy Nhất!" Anh tìm kiếm thân ảnh gầy nhỏ kia ở trong biển lửa, hô to tên của cô.
"Dịch Hàn, tôi ở trong này!" Góc sáng sủa truyền đến tiếng nói thật nhỏ.
Anh mừng rỡ, đi về phía âm thanh, chỉ thấy Duy Nhất bị tủ hồ sơ ngã xuống chặn lại đường đi, lui ở trong góc không thể đi ra, cũng may tủ hồ sơ là chất liệu phòng cháy, không chỉ không bị thiêu đốt, còn chặn thế lửa cho Duy Nhất.
Anh đẩy tủ hồ sơ ra, phủ áo khoác lớn của anh lên Duy Nhất, "Mau! Theo anh đi ra ngoài!"
Rốt cục bỏ được biển lửa kia ở sau lưng, Dịch Hàn ném áo khoác ngoài đã khó coi kia xuống, âm thầm may mắn, nếu còn không ra được, liền sẽ không kiên trì nổi nữa!
"Duy Nhất! Rốt cuộc cậu đã đi ra! Làm tớ sợ muốn chết!" Mỹ Mỹ xông lên ôm lấy Duy Nhất khóc lớn.
Dịch Hàn sửng sốt, "Sao các người còn chưa đi?"
"Chờ anh!" Địch Khắc nói hai chữ đơn giản, rõ ràng, bình thản.
Con ngươi đen của Dịch Hàn dần dần đậm màu, nói nhỏ, "Ba người các người đi trước! Mau!"
"Vì sao không cùng đi? Chân của anh..." Địch Khắc lớn tiếng nói.
"Chính bởi vì như vậy mới muốn các người đi trước! Mau lên! Có phải chờ lửa tới đây đốt cháy chúng ta không?" Dịch Hàn rống to về phía Địch Khắc, nghiêng mặt nhìn nhìn Duy Nhất.
Địch Khắc không nói gì, vung tay lên với Mỹ Mỹ, "Mau! Chúng ta đi!"
Dịch Hàn nhìn bóng dáng bọn họ, mạch nước ngầm trong mắt bắt đầu khởi động, thẳng đến khi thân ảnh bọn họ biến mất ở ngoài tầm mắt, mới chậm rãi từng bước một, nhảy chân đau xuống cầu thang...
Quảng trường trước cao ốc Kỳ Thịnh, xe cứu hoả đã tới rồi, Dịch Hàn chậm rãi đi tới trong cái nhìn chăm chú của ba người, ba người đồng loại đi lên, "Anh không sao chứ?"
Dịch Hàn lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Duy Nhất, mỉm cười, "Không có việc gì! Các người thì sao? Mọi người cũng không có chuyện gì đúng không?"
"Không có việc gì! Chúng ta đều không có chuyện gì!"
Như trút được gánh nặng...
"Duy Nhất, em ở đây chờ Lãnh Ngạn đi, chúng ta đi trước đây!" Dịch Hàn nhìn cô nói.
"Đúng vậy! Vốn muốn mời cậu ăn cơm, nhưng cậu xem, hiện tại chúng ta chật vật như vậy, phỏng chừng nhà hàng không cho chúng ta vào cửa!" Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn một thân dơ bẩn của mình.
Duy Nhất nở nụ cười, "Vậy đi nhà hàng của Dịch Hàn, còn có thể không cho vào ư?"
"Tuy nói như vậy, nhưng bẩn hề hề không thoải mái. Duy Nhất, nếu em muốn đi, tùy thời đều có thể, giữa chúng ta có ước hẹn, em tùy thời có thể đến ăn cơm bá vương!" Dịch Hàn khẽ cười.
"Tôi nói giỡn thôi! Nếu muốn mời khách, lần sau tôi và Lãnh Ngạn mời các người, cám ơn ân cứu mạng của anh!" Duy Nhất vươn tay phải với Dịch Hàn.
Dịch Hàn gật đầu, cầm tay cô, sau đó vẫy tay cáo biệt.
Một tiếng sau, xe Lãnh Ngạn nhanh chóng chạy đến, lúc thắng xe "két" một tiếng, trên mặt đất ma sát xẹt lửa.
"Duy Nhất!" Anh vọt tới trước mặt Duy Nhất, ôm cổ cô, "Sợ sao? Bảo bối? Có bị thương không?"
Đầu Duy Nhất bị anh gắt gao đặt ở ngực, thật vất vả mới tránh ra được, mở lớn miệng hô hấp, "Em không bị lửa thiêu chết, mà sắp bị anh nghẹn chết!"
Lãnh Ngạn bật cười, "Anh không phải quá khẩn trương ư?"
"Em không sao!" Duy Nhất nhéo cái mũi của anh, "Là Dịch Hàn đã cứu em!"
"Hả?" Anh âm thầm vẽ lên dấu chấm hỏi. Cháy? Dịch Hàn? Trùng hợp? Nhưng mà, anh vừa rời đi liền gặp chuyện không may, thật sự là gặp quỷ!
Lửa rất nhanh bị nhân viên phòng cháy chữa cháy dập tắt, Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên lầu xem xét tổn thất, đi tới trước két sắt, Lãnh Ngạn cảm thấy dưới chân đụng phải thứ gì, cúi đầu, nhặt lên, lặng lẽ bỏ vào túi...