Chương 145: Cô ta là gì của anh?
Editor: Puck
Thật sự là tình huống rất buồn cười, Duy Nhất nghĩ như thế nào cũng có cảm giác giống như đang diễn phim truyền hình.
Cùng căn nhà, anh lại có đồng thời hai người phụ nữ, mà anh bôn ba hai bên mỗi ngày, hình như ai cũng không bỏ được, đây là lần đầu tiên, Duy Nhất khinh bỉ người đàn ông này trong lòng.
Mà cô, càng không là người một lòng một dạ cầu toàn, trong ý niệm của cô, không có người nào trái đất vẫn quay, cho nên, mỗi một lần Lãnh Ngạn ăn nói khép nép xuất hiện trước mắt cô đều đối diện với ánh mắt thờ ơ của cô.
Buổi tối, Lãnh Ngạn bưng bàn bữa tối xuất hiện lần nữa, lặng lẽ đặt trước giường Duy Nhất, lặng lẽ quay người đi.
Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh, cảm giác mình sống trong căn nhà như vậy sẽ hít thở không thông mà chết.
Món súp xương giàu canxi trong bàn ăn tỏa ra mùi thơm đậm đà, xương bị thương, cho nên dùng để bổ xương sao? Cô cười, lòng bị thương, lấy cái gì bổ? Mâm đồ đó, một hớp cô cũng không muốn ăn…
Cô thử xuống đất, nhảy lò cò đi tới phòng tắm tắm rửa, vừa mới nhảy đến cửa, vô ý bước lên nước đọng, trượt chân trên mặt đất.
“Duy Nhất!” Cánh tay quen thuộc bế cô lên, “Em muốn làm gì thì kêu anh, hoặc gọi người làm!” Anh trách cứ vẫn ấm ấm áp áp giống trước kia, nhưng mà, Duy Nhất không thể không nghĩ, có phải anh cũng nói như vậy với người phụ khác.
“Có phải muốn tắm rửa không?” Anh hỏi han, sau đó ôm cô vào phòng tắm, “Anh giúp em.”
“Không cần!” Thân thể Duy Nhất ở trong lòng anh khẩn trương lên.
Anh không để ý tới cự tuyệt dieendaanleequuydonn của cô, bắt đầu cởi áo ngủ cho cô.
Đôi tay Duy Nhất nắm chặt cổ áo, lạnh lùng nói, “Lấy tay bẩn đã chạm vào người khác của anh ra!”
Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói một câu, “Anh chưa chạm vào người khác.”
Duy Nhất cảm thấy buồn cười, cười đến chua xót, “Lãnh Ngạn! Tôi chưa bao giờ phát hiện ra, anh lại có thể trợn mắt nói lời bịa đặt! Người phụ nữ ở tầng dưới tính là gì? Chưa từng chạm vào? Anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi!”
Lãnh Ngạn ôm cô, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cô, “Duy Nhất, em nghe anh giải thích được không, anh thật sự chưa bao giờ chạm vào cô ấy! Cô ấy có bệnh…”
“Đợi đã nào! Anh chỉ cần nói cho tôi biết cô ta và anh có quan hệ thế nào là được, tôi hy vọng lời anh nói là thật!” Duy Nhất nghe chữ “bệnh” lập tức cắt đứt lời anh.
Lãnh Ngạn do dự liên tục, nhẹ giọng nói ra, “Cô ấy… Là bà xã của anh trên pháp luật.”
Hóa ra là như vậy…
Cuối cùng Duy Nhất không cười được nữa, người phụ nữ đó là bà xã của anh, bởi vì có bệnh không thể sinh con?
Cho nên tìm người khác thay thế, là thế này phải không?
Còn dùng tên tuổi của anh trai anh kết hôn với cô?
Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết!
Khó trách ngày hôm qua anh nói thủ tục kết hôn gặp phải phiền toán, chắc người phụ nữ tên gọi Tĩnh Lam này không đồng ý? Còn chơi tự sát?
Nếu Nhiễm Duy Nhất cô cũng chơi tự sát một lần, vậy rốt cuộc anh sẽ đảo hướng đến chỗ nào? Đáng tiếc, cô khinh thường!
Từ nhỏ cô đã hiểu được an phận thủ thường, không cưỡng ép mình chiếm đồ gì đó, càng không muốn bỏ tôn nghiêm xuống đi cầu xin thương hại!
Cô nhắm mặt lại, nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng sưng đau, “Thả tôi xuống, anh đi ra ngoài!”
Anh vội vàng giải thích, “Không, nếu nói anh sẽ phải nói cho xong, em không thể hiểu lầm anh! Mặc dù cô ấy là bà xã của anh, nhưng cho tới bây giờ anh lại…”
“Đi ra ngoài!” Anh còn chưa dứt lời, Duy Nhất đã gào to một tiếng, giận dữ trước nay chưa từng có, cô căm phẫn nhìn anh, “Nếu anh không muốn tôi chết, anh đi ra đi!”
Hiểu lầm anh? Hiểu lầm anh cái gì? Không phải anh vốn tìm người phụ nữ thay thế sao? Là cô như con ngốc đánh mất trái tim, nhiều người đã cảnh cáo cô không yêu thiếu gia như vậy, cô lại cố tình không nghe.
Anh định giải thích cái gì? Đơn giản là trong quá trình “Thai nghén” với cô, phát hiện mình chân chính yêu người phụ nữ thay thế này, sau đó muốn ly hôn với bà xã, muốn cô cho anh thêm thời gian, không phải sao? Trong phim đều diễn như vậy! Kiểu đàn ông này là người cô căm hận nhất!
Lãnh Ngạn bị tức giận của cô dọa sợ, đặt cô trở lại giường, “Anh kêu người khác đến giúp em.” Ánh mắt di3 enda anleq uuydon khẽ liếc, thấy bữa tối cô không hề động chút nào, dặn dò, “Cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải tự yêu quý bản thân, được không?”
“Không cần anh quan tâm! Giữa chúng ta không có gì cả!” Duy Nhất lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng lạnh đến thấu tim thấu phổi.
Lãnh Ngạn đột nhiên ôm lấy cô từ trên giường, ôm thật chặt, “Không! Không cho nói như vậy! Trên thế giới này, anh chỉ có em! Em cũng chỉ có anh! Chúng ta là người thân nhất!”
Khoảnh khắc đó, Duy Nhất khóc, nước mắt như vỡ đê nhỏ xuống vai anh, chỉ vì câu nói kia, anh chỉ có em, em chỉ có anh, chúng ta là người thân nhất.
Cô có bao nhiêu không muốn ra rời với anh, chính cô cũng không rõ, kể từ sau khi mẹ qua đời, cô thật sự coi anh là người thân nhất của mình, cô khờ dại nói với anh, trong bóng tối chỉ cần có thể nghe thấy hô hấp của anh, cô cũng sẽ không cô độc, nhưng, thì ra hô hấp của anh cũng không vì một mình cô mà tồn tại…
Cô thẫn thờ để anh ôm, thẫn thờ rơi lệ, không giãy giụa, không phản kháng, cứng ngắc khiến anh sợ.
“Duy Nhất! Duy Nhất!” Anh xua tay trước mắt cô, ánh mắt sợ hãi khác thường, “Em đừng làm anh sợ! Đừng dọa anh!”
Cô không biết vì sao anh lại có phản ứng như vậy, cũng lười phỏng đoán suy nghĩ của anh, chỉ không lau nước mắt, cười thê lương một tiếng, “Không! Anh sai rồi! Tôi không phải là duy nhất của anh, anh còn có một người khác không phải sao? Mà anh, cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi có vòng luẩn quẩn của tôi, cuộc sống của tôi, có người quan tâm tôi, không nên tự hình dung mình quá quan trọng.”
Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt mờ mịt, “Nhưng mà, em đã nói…”
“Tôi nói rồi, cái gì tôi cũng không nhớ được, hơn nữa, đó là trong tình trạng không rõ tình hình mà nói ra, chẳng lẽ anh cho rằng sau khi tôi biết anh có bà xã vẫn có thể nói ra như vậy sao? Lãnh Ngạn, tỉnh táo một chút đi, đừng nói cá và tay gấu không thể có cả hai, coi như bây giờ anh bỏ cô ấy, lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ không tiếp nhận, tôi, cần chính là hoàn mỹ!” Nước mắt trên mặt Duy Nhất đã khô, da căng cứng, khô khốc giống như tiếng nói.