Chương 144: Người phụ nữ áo tím
Editor: Puck
Anh nói nhỏ nhẹ tinh tế giống như cầu xin, Lãnh Ngạn được xưng là núi băng, Lãnh Ngạn được coi là bao trùm tất cả, hôm nay lại yêu đến hèn mọn như vậy sao? Yêu đến dốc hết sức lực lấy lòng cô?
Lòng Duy Nhất co rút đau đớn từng cơn, “Ngạn, anh muốn em nói bao nhiêu lần? Em sẽ không rời khỏi anh, em yêu anh, Ngạn, em thật sự vô cùng yêu anh!”
Cô không biết nên biểu đạt như thế nào, chủ động đưa môi lên cạnh môi anh, thấy anh vẫn không có phản ứng, định dán lên môi anh, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó trượt vào trong miệng anh.
Lập tức, cô bị anh bắt được.
“Đây chính là em quyến rũ anh!” Cánh tay Lãnh Ngạn siết chặt, hận không thể để cô sáp nhập vào trong cơ thể mình…
Sau nửa đêm tươi đẹp, hai người đều kiệt sức, tiến vào mộng đẹp.
Không biết ngủ bao lâu, Duy Nhất bị âm thanh gọi điện thoại của anh thức tỉnh.
Sau Duy Nhất cho rằng đây là ý trời nếu không cô vốn ngủ trên giường sấm đánh cũng không tỉnh, sao lại bị giọng nói chuyện thật nhỏ của anh đánh thức đây?
Mà cô nghe rất rõ ràng anh đang gọi đối phương là má Tằng, còn hỏi bà đi tiệm chụp hình làm gì…
Trong lòng cô dường như có một bức tường sụp đổ ầm ầm…
Anh nói láo! Anh dám nói láo! Tại sao anh muốn lừa cô?
Không biết má Tằng nói gì với anh, anh rất khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, “Gọi điện thoại cho bác sỹ Trần, tôi lập tức tới ngay!”
Trong quá trình này, Duy Nhất die.nd`anlequ.ydon vẫn giả bộ ngủ, sau khi nghe anh đóng cửa ra ngoài, cô còn không thay đổi đồ ngủ, lập tức xuống giường lặng lẽ đi theo phía sau anh.
Đèn xe chợt lóe trong vườn hoa, anh lái xe ra ngoài, cô biết, anh chỉ có thể đi một chỗ -- nhà cũ.
Chờ xe anh biến mất không thấy bóng dáng trên đường núi, Duy Nhất lập tức mở xe BMW của cô đi về nhà cũ, cô âm thầm thấy may mắn là mình đã học xong lái xe, mặc dù cô vẫn chưa có bằng lái.
Mà khi cô chân chân chính chính đến nhà cũ, lúc nhìn thấy cảnh trong nhà cũ, cô lại hối hận, cô đột nhiên cảm thấy, mình tình nguyện chưa tới, có lẽ có thể chuyện gì cũng không xảy ra, cái gì cũng không nhìn thấy…
Cô tới sau bác sỹ Trần một bước, lúc dừng xe thấy bóng lưng bác sỹ Trần tiến vào nhà họ Lãnh, cô theo đuôi, đi lên tầng trên, mắt thấy bác sỹ Trần tiến vào phòng bên cạnh phòng ngủ của Lãnh Ngạn ở tầng ba.
Rốt cuộc là người nào bị bệnh? Cô chạm lên vách tường, ngừng thở, từng bước từng bước đi vào trong phòng…
Đẩy cửa phòng ra, cô thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh…
Trong phòng, một cô gái mặc áo tím nằm yên tĩnh trên giường, Lãnh Ngạn đang nhẹ nhàng gọi cô ấy, “Tĩnh Lam, Tĩnh Lam, xin lỗi, anh không kết hôn với người khác…”
Mà trên đất lan tràn máu tươi, cô tay cô gái áo tím quấn một vòng băng gạc, mơ hồ rỉ ra máu, má Tằng đang ngồi bên cạnh khóc thút thít.
Vô số đoạn ngắn không thể giải thích xuất hiện trùng điệp trong đầu cô, tất cả đều có đáp án. Cô hiểu vì sao Lãnh Ngạn nói nhà cũ cần tu sửa, tại sao để cho cô vào nhà mới ở bờ biển, tại sao lại có nhiều đêm không về, còn có anh mua đồ ở Cầu Thế rốt cuộc đưa cho ai…
Khoảnh khắc đó, cô bình tĩnh đến đáng sợ, một giọt nước mắt cũng không còn, mặc cho đau đớn lấp kín lồng ngực, cô cố nặn ra nụ cười, “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Sau đó thẳng vai, tao nhã xoay người, ngực đau đến không thở nổi, lưu lại trong đầu cô chính là ánh mắt kinh hãi của Lãnh Ngạn khi nhìn thấy cô…
“Duy Nhất!” Một tiếng kêu to truyền đến, đồng thời bả vai bị anh giữ lại.
Duy Nhất xoay người, vung một bạt tai mạnh lên mặt anh, căm phẫn tràn đầy hóa thành hai chữ cắn răng nghiến lợi – “Vô sỉ!”
Nhìn dấu vết năm ngón tay đỏ ửng trên gương mặt trắng nõn, trong lòng dâng lên đau đớn sảng khoái…
Cười lạnh, cô chạy xuống tầng dưới, rất muốn khóc, khóc lên có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng cô không khóc nổi, cảm giác khóc không ra nước mắt thật khó chịu…
Hình như, trong cuộc đời cô, lúc khó trải qua nhất cô đều không có nước mắt…
Sau lưng có tiếng bước chân đuổi sát theo, ở đầu bậc thang bắt được cổ tay cô, đồng thời tiếng cầu xin thương xót di~enda`nlequ'uydon gần như hèn mọn, “Duy Nhất, em đã đồng ý, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không rời khỏi anh đấy…”
Duy Nhất chua xót trong lòng, lời gì cũng không nói ra được, phẫn nộ bành trướng, cô dùng sức vung tay, thoát khỏi tay anh, đồng thời, trọng tâm không vững, cô lăn xuống từ trên cầu thang…
Đau… Đau long trời lở đất, đau khắc cốt ghi tâm…
Bậc thang cuối cùng, cô thử bò dậy, có thể di chuyển một chút, đau đớn chỗ mắt cá chân truyền thẳng vào trong lòng, chắc không cách nào đứng lên nữa.
Lãnh Ngạn cực kỳ hoảng sợ, chạy xuống tầng dưới ôm lấy cô, gọi to bác sỹ Trần, tiếng khàn cả giọng đó giống như tiếng thú kêu trong đêm tối. Bác sỹ Trần hôm nay thật bận rộn…
Trên chân bó thạch cao thật dày, cô không cách nào trốn tránh được nữa, mặt Lãnh Ngạn trắng như tờ giấy ở trước mắt, nhìn xa lạ như vậy, xa xôi như vậy.
Anh thử cầm tay Duy Nhất, Duy Nhất chán ghét thu lại. Anh hơi bi thương, ngón tay tái nhợt luồn vào trong tóc đen, “Duy Nhất, xin lỗi, anh không biết nên nói như thế nào, nhưng mà, anh thật sự yêu em, tin tưởng anh…”
Duy Nhất nhớ rõ, ngay mới vừa rồi, trong phòng trên tầng, anh cũng nói xin lỗi với người phụ nữ kia, như vậy, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả? Cô không cách nào phân biệt rõ, cũng không muốn phân biệt rõ.
“Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Giọng nói khô khốc trong cổ, cổ họng nóng bỏng mà phát đau.
Lãnh Ngạn ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn cô, “Anh đi, nhưng em không được rời đi, ngủ ngon rồi nghe anh giải thích lần nữa, được không?”
Duy Nhất cười khổ, chân của cô như vậy còn có thể đi đâu? Nhưng giải thích có cần thiết không? Bất kỳ cớ gì cũng không thể che đậy toàn vẹn việc anh đồng thời có hai người phụ nữ, cô, không muốn nghe.
“Tôi không đi, nhưng mà, không cần giải thích, tôi không muốn gặp lại anh!” Cô quay mặt sang, nghe tiếng bước chân của anh chậm rãi rời đi.
Tiếng đóng cửa của anh rất nhẹ rất khẽ, nhưng âm thanh nhẹ nhàng đó, lại nặng nề dâng lên trong lòng cô, rất đau, rất đau…