Chương 99.1: Bị chê
Editor: nhokcoicodon
Khi về đến nhà, Hà Quyên đã thu dọn xong, Chu Duệ Trạch từ từ đi đến, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt Hà Quyên, vùi ở hõm vai của cô nói nhỏ: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Mệt mỏi sao?" Tay Hà Quyên nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang vòng ở thắt lưng cô, ngón tay Chu Duệ Trạch khẽ động, mười ngón tay đan chặt vào tay cô.
"Ừ." Chỉ khi ở trước mặt Hà Quyên Chu Duệ Trạch mới có thể thả lỏng một chút.
"Mệt mỏi thì đi ngủ đi." Hà Quyên nói xong, người phía sau cũng không nhúc nhích, làm cho cô bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là giữ nguyên bộ dáng này cùng Chu Duệ Trạch, từ từ đi vào phòng ngủ.
"Bà xã, mệt mỏi. . . . . ." Chu Duệ Trạch vùi ở sau lưng Hà Quyên làm nũng, làm cho Hà Quyên buồn cười không dứt.
"Em biết anh mệt mỏi." Hà Quyên cười cười, "Đi thôi."
Vào phòng tắm, trực tiếp xả nước vào bồn tắm, lại đổ vào chút tinh dầu.
Chu Duệ Trạch rốt cuộc đã nới lỏng tay, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hà Quyên bất đắc dĩ khẽ cười, đưa tay bắt đầu cởi quần áo cho anh, chuẩn bị chuẩn bị. . . . . . Đột nhiên Hà Quyên có một loại cảm giác rất khó hiểu, người trước mắt này giống như là quà tặng, mà cô giống như từng chút từng chút bóc đi lớp vỏ bọc.
Từng nút từng nút áo sơ mi bị cởi ra, nhìn lồng ngực trơn nhẵn bền chắc lộ ra, ở dưới ánh đèn huỳnh quang hiện lên trong suốt bóng loáng, khiến Hà Quyên không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, giống như, giống như cô bắt đầu thay đổi thành sắc nữ rồi.
"Chính anh tự tắm đi." Hà Quyên nắm lấy khăn lông ném vào trên mặt Chu Duệ Trạch, quay đầu liền chạy ra bên ngoài.
Một giây kế tiếp, cổ tay căng thẳng, cô còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, người đã rơi vào trong ngực Chu Duệ Trạch .
"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm rất tốt, tiết kiệm thời gian." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên trong ngực nhếch miệng cười cười nói.
Bộ dáng mệt mỏi vừa rồi đã mất sạch, từ con cừu nhỏ vô hại trực tiếp biên thân thành sói xám lớn ăn thịt người.
"Ai muốn cùng tắm với anh!" Hà Quyên tức giận giãy giụa.
Hơn nữa, hai người cùng nhau tắm lại tiết kiệm thời gian sao, chỉ biết lãng phí thời gian.
Cô còn không biết anh muốn làm gì sao?
"Bà xã, em đừng cử động. . . . . ." Chu Duệ Trạch hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Hà Quyên, đôi mắt u ám, giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ nói nhỏ, "Bà xã, anh chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . ."
"Anh muốn tại nơi bình thường này sao?" Hai người áp sát như thế, Hà Quyên có thể không biết Chu Duệ Trạch thế nào sao?
Im lặng theo dõi anh, khóc không ra nước mắt.
Không phải tinh lực anh quá tốt đi?
"Các nơi bình thường khác, chúng ta từ từ tham thảo, trước tiên cứ như vậy đi." Chu Duệ Trạch nói xong, trực tiếp chặn lại môi của Hà Quyên
Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ.
Cho nên, nguyên tắc của anh luôn luôn là —— tiết kiệm được thời gian!
Rất nhanh. . . . . . Bên trong phòng tắm liền truyền đến âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập. . . . . .
Con sói nào đó được ăn rất sung sướиɠ.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày chủ nhật, hai người đi làm, chuyện đều đã nói ra, Chu Duệ Trạch cũng không có cái gì tốt giấu giếm, bắt đầu giới thiệu tình huống công ty cho Hà Quyên.
Nhiếp Nghiêu rốt cuộc thoát khỏi Chu Duệ Trạch độc hại, đi trở về phòng làm việc chính thức của anh, không cần thư ký đưa tài liệu, anh lại còn phải chạy đến thang máy nơi nào chờ.
Hiệu suất xử lý công việc của Nhiếp Nghiêu lập tức cao hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều.
"Tầng này chỉ một mình anh làm việc?" Hà Quyên đi theo Chu Duệ Trạch chính thức đi thăm nơi làm việc của anh, lúc này mới phát hiện ra, thì ra là người có tiền có thể xa xỉ như vậy.
"Ừ." Chu Duệ Trạch mang theo Hà Quyên đi thăm, giải thích, "Anh không thích quá nhiều người, cho nên, có vấn đề gì đều là Nhiếp Nghiêu tự đi lên."
Hà Quyên tò mò nhìn bên trái một chút nhìn phải một chút, sau đó hỏi Chu Duệ Trạch: "Người khác không lên được sao?"
"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, chỉ vào thang máy nói: "Cái thang máy này phải quẹt thẻ, chỉ có ba cái thẻ, em, anh còn có Nhiếp Nghiêu."
Hà Quyên im lặng mím môi cười khẽ,cô thích như vậy cảm thấy được anh tin tưởng.
Sau khi đưa Hà Quyên đi hết một vòng tầng này, vào phòng làm việc, Chu Duệ Trạch thu hồi nụ cười, lôi kéo Hà Quyên đi tới trên ghế sa lon, nói: "Bà xã, anh nói với em một vấn đề trong nhà anh."
Vừa thấy Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên cũng lập tức ngồi xong, chờ nghe anh nói.
"Bọn họ mạnh