Chương 97.2: Giải hòa
Editor: VinJR
Suy nghĩ chỉ chợt lóe lên như vậy, lập tức bị người nào đó dẫn vào xoáy nước kịch liệt, chỉ có thể không ngừng trầm luân trong đó.
Đợi đến khi người nào đó ăn uống no đủ, nhẹ nhàng ôm người nằm xụi lơ trong ngực, chép chép miệng, cảm thán một câu, ăn thật ngon.
Ôm Hà Quyên đang ngủ say đi tắm, trở lại thay áo ngủ sạch sẽ, sau đó ngâm nga một bài hát đến phòng bếp nấu cơm.
Lúc này mới nhớ lại một chuyện, hình như điện thoại di động vẫn chưa mở máy.
Mới vừa mở điện thoại di động ra, âm thanh tin nhắn đến giống như điên vang lên không ngừng.
Vừa nhìn đều là tin nhắn của Nhiếp Nghiêu, l.q.d vài tin đầu thì vẫn còn hỏi nhẹ nhàn, càng về sau đã bắt đầu nổi điên, cái gì mà giải thích chưa rõ ràng cũng đừng làm chuyện điên rồ, mọi người cùng nhau thương lượng.
Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, cứ cách năm phút đồng hồ là một cái tin nhắn.
Chu Duệ Trạch nhìn lại cuộc gọi nhỡ, cười mỉa nhấn điện thoại, giống như anh rất hả hê, hả hê vì đã quên người nào đó vẫn đang lo lắng.
Số điện thoại còn chưa nhấn xong, điện thoại giống như nổi điên vang lên, Chu Duệ Trạch vội vàng nhận điện thoại, vẫn chưa nói gì, l.q.d liền nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Nhiếp Nghiêu: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Có ở nhà không? Tôi đang trên đường, lập tức đến ngay."
"Đang ở nhà." Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, quả nhiên, giống như suy nghĩ của anh, Nhiếp Nghiêu thật sẽ chạy qua đây.
Nóng nảy trong lòng của Nhiếp Nghiêu vẫn như cũ, nhận thấy Chu Duệ Trạch bình tĩnh, thử hỏi một câu: "Hai người nói rõ rồi sao?"
Anh rất sợ, lúc trước anh đã thấy qua bộ dáng nổi điên của Chu Duệ Trạch.
Vì truy tìm một người, trải qua thời gian nửa năm, đi qua rất nhiều nước, cuối cùng cho nổ tung một kho vũ khí, thiếu chút nữa chết chung với người kia.
Ngoài cái danh hiệu sói lang ra, những người khác càng thích thêm ở phía trước một chữ ‘Cuồng’ hơn.
Cuồng sói lang.
"Nói rõ rồi." Trong lời nói của Chu Duệ Trạch lộ ra chút nhẹ nhõm, "Quyên Tử không có tức giận, chúng tôi đã nói chuyện rõ rồi."
Ớ, coi như là không tức giận chứ?
Ừ, đúng, chính là không tức giận.
Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu.
Sau đó, nghe được trong điện thoại là tiếng Nhiếp Nghiêu cười buông lỏng: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm phiền hai người. Hai người nên phát triển tình cảm thật tốt."
Biết Chu Duệ Trạch không có chuyện gì, Nhiếp Nghiêu chuyển tay lái một cái, di chuyển theo hướng ngược lại.
Vợ chồng son nhà người ta không có việc gì, nên anh cũng không đi xem náo nhiệt.
Không có việc gì là tốt rồi.
"Nhiếp Nghiêu, chuyện này cậu giúp tôi điều tra ra chưa?" Chu Duệ Trạch đổi đề tài, hỏi.
Anh chính là muốn biết ai lại đâm chọc đến chuyện này, cho là tính kế anh xong mà có thể xem như không có việc gì xảy ra sao?
Quá ngây thơ rồi, hắn ta cho là có thể tùy tiện hãm hại người của anh sao?
"Ừ, đã điều tra xong, chính là ông ta." Nhiếp Nghiêu cũng không có chỉ mặt gọi tên, nhưng Chu Duệ Trạch cũng biết là ai.
Quả nhiên, người cha kia của anh thật sự là không an phận.
Thế nào?
Còn muốn nhúng tay vào cuộc đời của anh sao?
"Ừ, mặc kệ ông ta. Tôi ngược lại muốn nhìn xem ông ta muốn làm cái gì." Chu Duệ Trạch cười lạnh một tiếng, l.q.d bây giờ đã nói rõ hết mọi chuyện với Hà Quyên, anh còn có cái gì phải lo lắng nữa chứ?
"Được rồi, không có việc gì, cúp máy đây." Nhiếp Nghiêu nói.
"Cảm ơn, anh em tốt." Chu Duệ Trạch nói.
Bên kia Nhiếp Nghiêu có chút dừng lại, sau đó làm bộ đáng thương ‘Cầu khẩn’: "Tôi mãnh liệt yêu cầu được nghỉ phép."
"Chờ lãnh đa͙σ suy nghĩ một chút, để xem biểu hiện của nhân viên." Chu Duệ Trạch không để ý tới Nhiếp Nghiêu kêu rên ở bên kia, cúp điện thoại.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Chu Duệ Trạch chuẩn bị cơm tối.
Đợi đến khi cơm tối đã làm xong, trời cũng đã tối, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, đi đến phòng ngủ, l.q.d nhìn Hà Quyên còn bọc chăn ngủ cực kỳ thoải mái, Chu Duệ Trạch cười cười đi qua.
Nhẹ nhàng ngắt chóp mũi của Hà Quyên, nhỏ giọng êm ái nói: "Bà xã, ăn cơm."
Hà quyên vung tay lên, trực tiếp đẩy tay Chu Duệ Trạch ra, lật người ngủ tiếp.
Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn người đang nằm trên giường, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Bà xã, dậy ăn cơm."
"Không muốn!" Hà Quyên lầu bầu một tiếng, cả người bắt đầu co lại, co lại, co lại, rúc vào trong chăn.
Xem ra là mệt muốn chết rồi.
Làm cho tên đầu sỏ Chu Duệ Trạch có một chút đau lòng, nhưng mà, không dậy ăn cơm cũng không được.
Bế cả người lẫn chăn lên, sau một hồi náo loạn rốt cuộc cũng bế Hà Quyên đặt trên ghế phòng ăn, l.q.d nhìn chằm chằm cháo trước mặt, Hà Quyên cũng không có một chút khẩu vị nào.
"Ngoan, ít nhiều gì cũng ráng ăn một chút." Chu Duệ Trạch dụ dỗ Hà Quyên.
"Đi ngủ." Hà Quyên còn buồn ngủ lầu bầu.
"Ăn xong rồi đi ngủ." Chu Duệ Trạch không có chút thỏa hiệp nào, "Toàn bộ ngày hôm nay em đều ngủ, sẽ không tốt đối với sức khỏe."
Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới nguyên nhân làm mình mệt mỏi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tức giận nói: "Đến cùng là do ai làm ra?"
"Anh...anh. . . . . ." Chu Duệ Trạch lập tức giơ tay đầu hàng, không phải là anh nhất thời không nhịn được sao?
Lần sau nhất định sẽ chú ý. . . . . . Ừ, hi vọng anh có thể chú ý.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, ăn cơm trước." Chu Duệ Trạch bảo đảm, "Buổi tối anh tuyệt đối sẽ không làm gì nữa."
Hà Quyên giận đến thiếu chút nữa úp chén cháo lên đầu Chu Duệ Trạch, buổi tối anh còn muốn làm cái gì nữa?
Thật coi thân thể cô là sắt sao?
Chu Duệ Trạch vội vàng cười lấy lòng, chọc cười để lừa chuyện này qua một bên, việc dụ dỗ bà xã hết giận so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Về phần có một vài người gây cản trở, anh sẽ từ từ xử lý.
Nơi này Chu Duệ Trạch dụ dỗ bà xã xong, nhưng ở nơi khác người nào đó đang ôm một bụng tức giận.
"Cô giá kia không tới sao?" Đổng Nhu Bình tò mò hỏi chồng của mình, "Chẳng lẽ trước kia cô ta cũng biết gia thế của con chúng ta?"
"Tuyệt đối không biết." Chu Kỳ Côn khẳng định nói.
Sau khi ông cho người gởi thư điện tử đến cho Hà Quyên, ông còn cố ý đến nơi gần đó để chờ, muốn nói một vài câu với Hà Quyên, làm cô mau sớm rời khỏi Chu Duệ Trạch.
Làm sao biết được, Hà Quyên thế nhưng cũng không đến gặp ông.
Không chút nào muốn nói chuyện với ông.
"Cô ta không muốn nói chuyện với tôi." Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, "Lòng dạ của cô gái này rất khó lường."
Đổng Nhu Bình hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu được: "Đúng vậy, cô ta không nói chuyện với ông, l.q.d chắc là coi trọng tiền của con chúng ta. Nói chuyện với ông có ích lợi gì? Có ích lợi gì chứ?"
"Ông có thể đưa cho cô ấy bao nhiêu tiền để cô ta rời khỏi chứ? Bây giờ cô ta đã kết hôn với con của chúng ta, đã được chứng nhận. Cho dù có ly hôn, cũng sẽ được chia một số tài sản lớn. Tài sản này mà so với tiền ông cho đương nhiên phải nhiều hơn rồi."
Đổng Nhu Bình hừ lạnh một tiếng, chân mày cau lại, khinh thường nói: "Tôi thấy cô ta hoàn toàn cũng không nghĩ tới chuyện ly hôn. ŧıểυ Manh cũng nói, cô gái kia chính là làm nghề xoa bóp, phụ nữ như vậy, l.q.d gặp được một người có tiền, có thể không dùng sức bám chặt sao?"
Càng nghĩ càng có khả năng này, Đổng Nhu Bình oán giận chồng của mình: "Ông cũng thiệt là, nói ra số tài sản của con chúng ta cho cô ta biết làm gì, cô ta có thể đi sao? Đương nhiên là có chết cũng phải nắm chắc con của chúng ta rồi. Nhiều tiền như vậy, cô ta cũng chưa thấy qua mà."
"Tham lam." Trong mắt Chu Kỳ Côn lộ ra một tia chán ghét, "Tôi sẽ làm cho cô gái kia rời khỏi, đừng tưởng rằng có thể dễ cầm tiền như vậy."
"Được rồi, đã sớm nói cho ông biết loại chuyện như vậy không thể dùng sức mạnh. Nếu con trai mình kết hôn với cô ấy, nhất định là có mục đích của nó. Cô gái kia cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, l.q.d khiến con của chúng ta đi đăng ký kết hôn với cô ta." Đổng Nhu Bình càng nghĩ càng không cam lòng.
"Tiền của nó cũng không thể bị một người phụ nữ không đứng đắn lấy đi như vậy. Không môn đăng hộ đối, tưởng rằng đã kết hôn với con của chúng ta là có thể leo lên cành cây cao rồi sao? Dù là chim sẻ biến thành phượng hoàng cũng phải xem xem đây là loại chim sẻ gì."
Đổng Nhu Bình chính là trâm lần vạn lần không đồng ý với Hà Quyên.
Con trai của bà ưu tú như vậy, tại sao có thể để một cô gái thấp kém như vậy cản đường chứ?
Trong lòng bà đã sớm chọn được người con dâu thích hợp, cô gái tên Hà Quyên gì gì đó, không phải là thấy con trai bà có tiền, nên gấp gáp như vậy sao?
Trước kia cứ nghĩ con trai bọn họ là một thành phần tri thức cao, bây giờ phát hiện con trai mình là một phú hào lớn siêu cấp, bà càng không nguyện ý.
Cô ta không muốn đi cũng phải đi.
Con của bọn họ ưu tú như vậy, để một cô gái làm xoa bóp làm chậm trễ, như vậy cũng được sao?
"Bây giờ còn không biết cô gái kia dụ dỗ con của chúng ta thế nào. Không được, tuyệt đối không thể để cô gái kia bám lấy con của chúng ta như vậy." Đổng Nhu Bình càng nghĩ càng ngồi không yên, l.q.d đứng dậy định đi ra ngoài, lại bị Chu Kỳ Côn gọi lại, "Bà đi làm cái gì?"
"Đương nhiên là đi tìm con trai tôi, con của chúng ta cũng không thể bị cô gái kia dụ dỗ nữa, nếu cứ như vậy, cả đời con trai chúng ta cũng sẽ bị làm cản trở." Đổng Nhu Bình đau lòng nói.
Bà muốn đuổi cô ta đi, nhanh đuổi cô gái không biết thẹn kia đi.
"Bây giờ đã trễ thế này, bà đi làm gì?" Chu Kỳ Côn quát lớn, "Lại nói, bao nhiêu năm nay nó cũng không về nhà, bây giờ bà qua đó, nó có thể cho bà vào nhà nó sao?"
"Tôi là mẹ của nó, tại sao nó có thể đối xử với tôi như vậy?" Đổng Nhu Bình mấp máy môi nói, bà không tin con trai của mình tuyệt tình như vậy.
"Làm sao không thể, nhiều năm như vậy nó cũng không về nhà, nó chỉ biết ở bên ngoài. Chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn." Chu Kỳ Côn nửa hí tròng mắt, trong mắt lóe lên một tia tính toán.