Kiều Ninh chạy nhanh đi sạc pin điện thoại, đứng dậy sửa sang quần áo tươm tất, gắng sức bình ổn hô hấp đang rối loạn, chỉ là tâm ý hoảng loạn không thể giấu hết dưới khuôn mặt đỏ lừng như quả cà chua của cô.
Lại nghĩ tới lời hắn nói vừa nãy, buổi tối chờ anh, ý tứ quá rõ ràng, hắn định ăn thịt cô sao huhu.
Không được! Cô không thể ngồi đây chờ chết! Cô quyết định dọn đến nhà mẹ đẻ, khi nào hắn khôi phục ký ức rồi, về đây cũng chưa muộn.
An ủi bản thân xong, Kiều Ninh vội vã thu dọn hành lý cuốn gói về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, vẻ mặt mẹ Kiều hiếp sợ nhìn cô: "Con về làm gì? Con rể đâu? Sao không về cùng con?"
"Anh ấy bận việc ở câu lạc bộ, trong khoảng thời gian này, mẹ cho con tá túc hai ngày nhé."
Kiều Ninh đẩy rương hành lý, định đi đến phòng ngủ của mình thì bị mẹ Kiều ngăn cản, khó chịu nói: "Nó bận con cũng không được về đây một mình, chả phải Thẩm Tuấn mới xuất viện à! Tóm lại con quay về đi, không có kỳ nghỉ gì hết, về mà chăm sóc nó, mua đồ bồi bổ thân thể nó cho tốt."
"Anh ta khỏe như vâm còn cần bổ gì nữa, bác sĩ khen anh ta thể chất khác người bình thường kia kìa, để con đứng với Thẩm Tuấn, người cần bồi bổ chính là con mới đúng!" Giọng Kiều Ninh có chút oán trách.
Mẹ Kiều nghe vậy nói thầm: "Ừ khỏe thì khỏe thật, dù gì người ta từng là vận động viên đàng hoàng mà."
Vừa dứt lời, mẹ Kiều đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội thấp giọng nói: "ŧıểυ Ninh, con nói thật với mẹ, rốt cuộc sao con về đây? Có phải Thẩm Tuấn muốn sinh con sớm, cái kia...Ai da con chắc biết mẹ nói cái gì đi.
Kỳ thật không "thích ứng" khi sinh con sẽ tốt hơn đấy, mẹ là người từng trải, vả lại còn là mẹ con thì làm sao hại con được chứ, nghe mẹ, trở về ha, sinh con sớm một chút, hai bên đều có lợi."
Kiều Ninh lạc vào sương mù, hỏi thẳng mẹ Kiều: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, mẹ đừng chắn con nữa, để con cất hành lý vào phòng nha."
Mẹ Kiều nhăn mày, dậm cái bụp rồi la lên: "Đứa nhỏ này, kết hôn hơn một năm chuyện gì đến sẽ đến, con hiểu chưa? Bắt đầu giả ngốc tiếp hả, định không muốn có con đúng không! Được, hôm nay mẹ nói con biết, con và Thẩm Tuấn khách quan mà nói chính là trèo cao, sinh con để giữ gót chân hắn, dù hắn nuôi cáo sói bên ngoài thì cũng nhân nhượng trước con cái cả thôi."
Mấy câu nói liên tiếp vả táp táp vào mặt cô.
Kiều Ninh dự cảm rằng trong mắt mẹ cô, cô đã trở thành người phụ nữ đáng thương sắp bị chồng vứt bỏ vì không sinh được con.
Cô lấy cớ Thẩm Tuấn bận rộn để tránh ở nhà mẹ vài ngày, ai ngờ mẹ cô lại có thái độ như vậy, nếu mẹ mà biết cô và Thẩm Tuấn giả vờ kết hôn cùng nhau hợp sức lừa gạt mọi người, phỏng chừng đuổi cô ra khỏi cửa là còn nhẹ, khả năng cao là xóa sổ cô ra khỏi Trái Đất luôn mất.
Kiều Ninh hổ khu chấn động*, tự nhiên không rét mà run.
*hổ khu chấn động: hoảng sợ
“Con run cái gì? Bây giờ biết sợ rồi à? Nghe mẹ, về nhà nhanh đi, nhớ mua cho Thẩm Tuấn ít đồ bổ, con cũng mua mấy cái nội y đẹp đẹp, mua nội y nào thì con tự biết ha.” Mẹ Kiều vừa nói vừa đẩy Kiều Ninh đang cầm rương hành lý ra ngoài.
“Mẹ ~, mẹ đừng…Đừng đẩy con nữa, định cắt con khỏi sổ hộ khẩu luôn sao?”
Dứt lời, Kiều Ninh bị đẩy ra ngoài cửa, cửa phanh một cái đóng lại, Kiều Ninh nhìn chằm chằm cửa lớn, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con tới cũng tới rồi, mẹ để con ăn bữa cơm xong cũng không được nữa, buổi tối Thấm Tuấn ít khi về nhà ăn lắm.”
Một lát sau, cửa mở, mẹ Kiều gật đầu nói: “Ăn cơm thì được, thuận tiện mẹ đưa con đi dạo phố, mua cho vài bộ quần áo.”
“Mẹ mua quần áo luôn, tốt vậy hả?”
Một giờ trôi qua, Kiều Ninh đứng trước một cửa hàng nội y tình thú muôn màu muôn vẻ rực rỡ mù mắt chó, khóc không ra nước mắt.
“ŧıểυ Ninh, Thẩm Tuấn nó không sai, các con cưới nhau một năm chứ không phải mới kết hôn nữa, vì muốn có con mà sinh hoạt quá nhiều cũng không thú vị đâu, ai da ~, con trang điểm thật đẹp, tạo cảm giác tình thú, đảm bảo chồng con chung thủy đến già.
Con xem, mẹ với ba con nhiều năm như thế vẫn chắc hơn keo sơn, là do mẹ biết cách giữ chồng đấy, khiến chồng luôn mới mẻ, hắn mới không có tâm trạng đi ăn vụng.”