Cô trở lại giường bệnh chuẩn bị đút cơm tiếp, thì Thẩm Tuấn – vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi dò hỏi: “Cô vừa nói cái gì? Hai chúng ta không có con, là bởi vì…tôi không được?”
Hai chữ “không được” hắn vạn phần khó mở miệng.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn không được!!! Bảo bối của hắn khác xa người thường, vừa thô vừa ngạnh, lại thường xuyên “cứng” nếu không phải mấy ngày trước hành động không tiện, hắn nhất định sẽ “làm” chết cô ngay trong phòng bệnh, thử hỏi xem ai nói vì sao hắn không được!!!!
“À…chuyện này có chút phức tạp, chờ ngày mai chúng ta xuất viện, tôi sẽ giải thích với anh thật tốt, trước chúng ta đừng quan tâm cái này ha.” Kiều Ninh cảm thấy cô đã lừa dối hắn quá nhiều, chờ sau khi xuất viện, cô sẽ giải thích rõ ràng cho hắn.
Hắn bị tai nạn xe cộ nằm viện, mỗi ngày đều có bạn bè tới thăm, buổi tối có bác sĩ trực ban đến rút máu đo nhiệt độ cơ thể, nên đây quả thật không phải nơi phù hợp để nói chuyện, vì thế việc hai người kết hôn giả cô vẫn chưa kịp nói cho Thẩm Tuấn.
“Vậy nói trước cho tôi biết, cô nói tôi không được, là phương diện kia không được, là chất lượng t*ng trùng có vấn đề, hay là vợ chồng không hòa hợp?” Thẩm Tuấn đối mặt với vấn đề nan giải trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Đều…đều không được! Ngày mai tôi nói cho anh nhé, ăn cơm trước đã, ngoan nào ~”
Thẩm Tuấn mất trí nhớ, dịu hiền hơn trước kia rất nhiều, mỗi lần Kiều Ninh ra vẻ đáng thương là anh lại mềm lòng, hắn không biết được là điều bất đắc dĩ, tuy vậy nhưng cô vẫn cố gắng hưởng thụ quãng thời gian hắn ngoan ngoãn nghe lời thật tốt.
Trước khi Thẩm Tuấn mất trí nhớ vô cùng khó ở, lúc đó hai người đều bị cha mẹ giục sinh đến mức lỗ tai mang kén, Kiều Ninh thử cùng Thẩm Tuấn thương lượng, vì kết hôn giả nên hai người lấy nhau qua loa lấy lệ, dù sao thì cả hai cũng không muốn có con, như vậy liền có thể nhất lao vĩnh dật.
Ai ngờ bị hắn một ngụm cự tuyệt, mặt còn xụ mất mấy ngày, tuy nói bọn họ không phải vợ chồng, nhưng tốt xấu gì thì ở chung một mái nhà, mỗi ngày xem hắn xụ mặt, tất nhiên sẽ không thoải mái.
Nhưng vì hắn khó ở, cô không dám nói gì hết, lúc trước là cô lì lợm la liếʍ xin hắn kết hôn giả.
Sở dĩ hai người quen biết nhau, do ba năm trước đây cô nhận ủy thác thiết kế nhà ở cho Thẩm Tuấn, phận làm nhân viên nên ít nhiều gì đã cùng hắn tiếp xúc, đến khi nghe mấy cô thiết kế sư thảo luận về hắn vài lần cô mới nảy chút hứng thú.
Trong miệng mấy cô đồng nghiệp cô biết được, Thẩm Tuấn năm nay hai mươi bảy tuổi, vận động viên bóng rổ đã nghỉ hưu, vóc dáng cao lớn khuôn mặt tuấn lãng, nhà ở nơi tấc đất tất vàng, độc thân hoàng kim không theo chủ nghĩa kết hôn.
Nghe thế tự dưng cô sinh ra hứng thú, nhưng thứ hấp dẫn cô không phải trai đẹp và gia thế mà là cái mác “không theo chủ nghĩa kết hôn” của hắn, bởi vì khi đấy cô bị ba mẹ thúc lên thúc xuống, suốt ngày bảo cô kết hôn đi.
Nên cô mới nảy ra ý định kết hôn giả, chợt thấy cũng có người không theo chủ nghĩa hôn nhân như mình, đương nhiên phải bắt lấy cơ hội chứ.
Lần sau Thẩm Tuấn tới công ty, cô sẽ phá lệ ân cần một chút, nói chuyện với nhau nhiều một chút, xin phương thức liên hệ của hắn và cuối cùng là hẹn hắn ăn cơm.
Sau khi thường xuyên qua lại, cô liền chủ động đưa ra ý tưởng kết hôn giả, bây giờ cô vẫn nhớ rõ, Thẩm Tuấn nhìn cô nói ba chữ: bệnh tâm thần!
Cũng may cô da mặt dày, lì lợm la liếʍ bám víu vài lần, cộng với khả năng cha mẹ Thẩm Tuấn tạo áp lực kết hôn, hắn đồng ý.Tiếp theo chính là giả vờ yêu đương, rồi tới gặp mặt cha mẹ hai bên, thảo luận hôn sự, tóm lại cuối cùng hai người kết hôn, ngoại trừ việc cha mẹ hai họ mừng rượu thu lễ là thật, bao gồm cả việc cho cha mẹ xem giấy chứng nhận kết hôn, thì tất cả đều là giả.
Cô vẫn nhớ rõ lúc trước gặp mặt cha mẹ Thẩm Tuấn, cô đã bị bà mẹ chồng chướng mắt rồi, bởi vì lấy một người phụ nữ điều kiện bình thường như cô làm sao xứng với Thẩm Tuấn đẹp trai lai láng, độc thân hoàng kim cơ chứ.
May mà hai người không phải kết hôn thật, Thẩm Tuấn vừa lúc cha mẹ thúc giục, vừa lúc cô đưa ra lời đề nghị kết hôn giả, nên hắn đành phải đồng ý.