Tay tôi không bị thương, có thể tự ăn.”
Thẩm Tuấn muốn lấy chén muỗng trong tay Kiều Ninh lại bị cô linh hoạt tránh né.
“Chồng à ~, anh đút hay em đút đều giồng nhau, ngoan nào, ~ há mồm ~” Thanh âm Kiều Ninh mềm nhẹ, cẩn thận múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng hắn.
Người phụ nữ mặt phấn mắt sáng đang đút cháo cho hắn đây, khi hắn mới tỉnh dậy đã tự xưng là vợ của hắn, còn nói cái gì mà vợ chồng bọn họ vô cùng yêu thương lẫn nhau, ít nhất sau khi hắn tai nạn mất trí nhớ, cô vợ không biết từ đâu ra này cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn hơn mười ngày.
Tuy ngày mai hắn có thể xuất viện, nhưng cô cũng muốn tự tay bón cháo cho hắn.
Thực ra, hắn không mất trí nhớ hoàn toàn, chỉ là ký ức của hắn dừng lại vào năm hai mươi tuổi.
Nhưng!!! Một đại hán tử cường tráng, to cao tận một mét chín lại như đứa con trai nhỏ xíu mặc cô vợ chăm sóc.
Đã thế còn dưới tình trạng một vòng người đang vây quang giường bệnh của hắn, khiến hắn không biết chui vào cái hố nào nữa.
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
(Đoạn này hơi bay một tẹo:'()
“Ay da, đứa nhỏ Thẩm Tuấn này thật có phúc, kiếm đâu ra cô vợ tốt thế.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, trách không được đôi vợ chồng son suốt ngày ân ái, dính nhau như sam.”
Trong phòng bệnh, bảy cô tám dì mồm năm miệng mười khen ngợi Kiều Ninh, mẹ Kiều nghe xong đắc ý, vẻ mặt không giấu được tự hào: “Ôi, ŧıểυ Ninh nhà tôi từ nhỏ đã thông tuệ hiểu chuyện, ai cưới được con bé tổ tiên nhà đấy hương khói đầy đủ.”
Thẩm Tuấn nghe mẹ Kiều nói xong, tự nhiên không thoải mái, giống như con trai nhà bà không xứng với con gái nhà họ, hắn tỏ ra khó chịu với mẹ Thẩm, nhỏ giọng nói thầm: "Dịu dàng có ích à, gần một năm trong bụng cũng không có động tĩnh gì.”
Tiếng thì thầm nhỏ nhưng phòng bệnh không lớn, họ hàng thân thích thấy thế xấu hổ không thôi, khen hay chê cũng không dám nói.
Ba Thẩm nghe vậy vội dùng tay hích nhẹ bà vợ, ý tứ bảo đừng nhắc lại nữa.
Nhưng mẹ Kiều nuốt không nổi cục tức này, không hề yếu thế phản bác: "Sinh con đẻ cái không được là do một mình ŧıểυ Ninh nhà tôi có vấn đề à?”
“Bà thông gia có ý tứ gì đó? Vậy là do Thẩm Tuấn nhà tôi? ŧıểυ Tuấn là vận động viên, tố chất thân thể rất tốt, nhìn đứa con gái nhà bà xem, nhỏ nhỏ gầy gầy như thế, không biết có sinh được con hay không."
Hai bà mẹ bất hòa từ lâu, nhắc tới vấn đề sinh con đẻ cái, mặc kệ thân thích ở đây trực tiếp to giọng chỉ trích.
Thẩm Tuấn nhíu mày lên tiếng: ”Mẹ, bệnh viện cấm ồn ào, việc sinh con con sẽ cùng ŧıểυ Ninh chuẩn bị thật tốt.”
Kết hôn? Thẩm Tuấn không nhớ gì cả, hắn cũng không rõ vì sao bọn họ không muốn có con, nhưng trước mắt cần trấn an hai bà mẹ cái đã.
Kiều Ninh đặt bát cháo xuống, đứng dậy nói: “Thân thể Thẩm Tuấn khỏe hẳn rồi, bác sĩ bảo ngày mai anh ấy có thể xuất viện.
Ba mẹ mau đưa cô dì chú bác đi ăn trưa đi sau đó đưa bọn họ về, vừa lúc Thẩm Tuấn tới giờ nghỉ trưa.”
Lời này coi như giảng hòa, ba mẹ hai bên không nói gì nữa, nhóm họ hàng thân thích lục tục kéo nhau ra về, Kiều Ninh nắm tay mẹ Kiều nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẹ, về sau mẹ đừng đứng trước nơi đông người nói về việc này nữa, mẹ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Tuấn đấy, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Nơi đó của anh ấy không được, còn đang điều trị!”
Vừa thốt ra khỏi miệng, nhóm thân thích đi ra ngoài nghe không rõ, nhưng cha mẹ chồng của Kiều Ninh nghe được rõ ràng, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ xoay người nhìn về phía Kiều Ninh.
Kiều Ninh vội thủ thế, chỉ chỉ đám họ hàng đằng trước, ý bảo mẹ chồng đừng nhắc, cố kỵ thể diện của Thẩm Tuấn, ba mẹ Thẩm Tuấn phát tác không được, thấy họ hàng phía trước cười nói đùa giỡn với nhau, lúc này cô mới mang khuôn mặt tươi cười bước ra ngoài phòng bệnh.
Tiễn cha mẹ thân thích của Kiều Ninh đi, cô liền trưng ra vẻ mặt đắc ý, cơ hội ném nồi tốt như vậy, cô sẽ lợi dụng nó thật tốt.
Bởi vì cô và Thẩm Tuấn kết hôn giả, không có khả năng có con, mà chuyện sinh con này, nếu nhà trai có vấn đề, thì có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng nếu cô có vấn đề, khả năng cao sẽ phải ly hôn.
Nhưng sau khi ly hôn, kiểu gì ba mẹ cô cũng giục cô cưới tiếp, không bằng đem cái nồi này chụp lên đầu Thẩm Tuấn đang mất trí nhớ cho xong.