Cuối cùng, Hứa Mạch đã mời Diệp Di Nhiên ăn một bữa tiệc lớn. Với thân phận của Diệp Di Nhiên, có lớn hay không dĩ nhiên không quan trọng mà quan trọng là Hứa Mạch mời cơm với thái độ lấy lòng. Chỉ một điểm này thôi thì vô đã hài lòng rồi.
Sau khi ăn xong, Chu Lăng lái xe đưa Diệp Di Nhiên về, Hứa Mạch và Lâm Du đã trở về nhà mình.
Anh định xử lý Lâm Hồng Tín thế nào? Nếu Diệp Di Nhiên đã chắc chắn Lâm Hồng Tín đang có âm mưu thì Lâm Du không cho là Hứa Mạch sẽ tiếp tục án binh bất động.
Tất nhiên là sẽ phản công không chút lưu tình rồi. Lần này Hứa Mạch không có ý định cho Lâm Hồng Tín thêm cơ hội lật ngược tình thế nữa. Muốn chèn ép thì phải chèn ép cho giống thật, không có chút tình cảm.
Giống như lần trước Lý thị làm với Chu thị vậy. Nhớ tới Chu Đáo bị Lý thị trêu đùa, Lâm Du lại nói.
Ừ. Đối tượng của Lý thị đúng là Chu thị, nhưng Chu Lăng không tiến hành nên cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa may mà Lý thị đã khiến địa vị của Chu Đáo ở Chu thị bị xuống dốc không phanh, ngược lại còn giúp Chu Lăng xóa bỏ chướng ngại không nhỏ. Vì vậy cho nên Chu Lăng mới không truy cứu chuyện này. Dĩ nhiên, Hứa Mạch không cho là Chu Lăng thật sự không để bụng, chẳng qua là anh chưa tìm được cơ hội thích hợp để phản kích thôi.
Chắc Lý thị để ý thân phận của Chu Tuyền. Dù sao nếu Chu Tuyền không giấu giếm thân phận thì Lý Mộng cũng sẽ không gả cho Chu Tuyền. Chu Đáo thua trong tay Lý thị, bây giờ lại tính học theo Lý thị dùng cách này để đối phó Hứa thị, quả nhiên là thế sự biến ảo bất thường. Lâm Du nói.
Bởi vì Chu Đáo thật sự cho là, trò lừa bịp lúc trước của Lý thị đã khiến cho Chu thị bị tổn thất rất lớn. Nói đến Chu Đáo, Hứa Mạch chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là làm tổng giám đốc Chu thị nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả trách nhiệm gánh vác nguy cơ tối thiểu cũng không có. Lúc xảy ra chuyện chẳng những không cẩn thận điều tra rõ ràng mà chỉ dựa vào mấy câu nói thì đã bị dọa sợ đến không dám lên tiếng nữa, ảo não rời khỏi trung tâm quyền lực như Chu thị. Cũng có lẽ đây chính là nguyên nhân Chu Đáo thất bại chăng?
Lâm Du im lặng. Thật ra thì cô cũng không nghĩ tới chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò giả tạo, mặc dù nó thật sự khiến Chu Đáo kinh sợ. Rõ ràng chỉ cần để ý đi dò xét một chút thì sẽ biết vụ hợp tác giữa Chu thị và Lý thị ngay từ đầu đã không hề được tiến hành, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt thôi.
Nhắc tới chuyện này thì Chu Đáo rất giống Lâm Hồng Tín, tự cho mình là đúng rồi cũng thể tự gánh vác được cái gì. Nghĩ lại hai người này thông đồng với nhau, Hứa Mạch bĩu môi một cái, cười châm chọc.
Chu Đáo và Lâm Hồng Tín thật sự cho là bọn họ sẽ thành công. Vòng vo tam quốc một hồi để bày ra một bàn cờ lớn như vậy, còn dùng Chu thị để ngụy trang, tặng cho Chu Lăng một số tiền lớn, Chu Đáo và Lâm Hồng Tín không tin Hứa thị sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao ông không dùng danh nghĩa của mình để trở mình rồi. Màn đêm buông xuống, Chu Đáo và Lâm Hồng Tín ngồi đối diện nhau, giơ ly rượu lên rảnh rỗi trò chuyện.
Nếu như là tên của tôi thì sợ là công ty vừa mới thành lập sẽ khiến Hứa Mạch chú ý. Với nền móng của Hứa thị thì tạm thời tôi sẽ không làm gì được. Nhưng có núi dựa thì lại không giống vậy nữa. Đại tập đoàn sau lưng tôi nổi danh quốc tế, tâm kế Hứa Mạch có sâu đến đâu thì cũng tuyệt đối không ngờ tới tôi là người đại diện của tập đoàn này ở trong nước. Không phải Lâm Hồng Tín không nghĩ tới tự mình thành lập công ty Lâm thị. Nhưng với tình hình trước mắt thì có chút khó khăn. Nhưng mà hung hăng đánh cho Hứa thị một đòn ở sau lưng cũng không tệ.
Đúng vậy. Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng có lòng dạ ác độc, không hề dễ đối phó. Nói đến Hứa Mạch, Chu Đáo lại nghĩ đến Chu Lăng. Mặc dù lúc trước có thu nhập đáng kể để chống đỡ, nhưng ông lại không còn tiếng nói trong hội đồng quản trị của Chu thị như trước nữa.
Chu Đáo cũng hiểu rõ, đám lão già cổ đông kia lo sợ nếu ông nắm giữ quyền hành thì sẽ dạy dỗ bọn họ. Mặc dù trong lòng Chu Đáo có ý định này nhưng... Thời cơ chưa tới, thật ra thì ông cũng không vội.
So với bọn họ, chúng ta quả thật đã già rồi. Từ lâu về trước, Lâm Hồng Tín chưa từng nghĩ ông sẽ thua trong tay hai tiểu bối như Hứa Mạch và Lâm Du. Khuất nhục bị buộc rời khỏi thành phố D ông vẫn còn nhớ, đến nay vẫn không hề quên mà ngược lại càng ngày càng hận sâu hơn.
Tục ngữ nói đúng, gừng càng già càng cay. Cho dù những người trẻ tuổi có tâm cơ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tự kê đá đập vào chân mình. Cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, giọng điệu của Chu Đáo cũng thay đổi, trong giọng nói có chút lạnh lẽo.
Lâm Hồng Tín lộ vẻ mỉa mai nhếch miệng, giơ ly rượu trong tay về phía Chu Đáo. Không sai, dù là Hứa Mạch hay Lâm Du thì cũng sẽ nhất định bại trong tay ông.
Trong kế hoạch của Chu Đáo và Lâm Hồng Tín, vai trò của Chu Tuyền cũng quan trọng không thể thiếu. Rời khỏi Chu thị thì lại tìm được chỗ trống dưới quyền của Lâm Hồng Tín để phát huy,