Editor: Norah
Đợi đến lúc cô đi đến cầu thang, lúc thấy người mang một cái mặt nạ màu bạc ngồi trước ghế sofa ở phòng khách, mang theo một đám người sau lưng, trong ánh mắt xẹt qua một chút kinh ngạc.
Bách Lý Lan cũng không sợ hãi, cô chậm rãi đi xuống trên bậc thang, ngăn tên đàn em muốn mở miệng nói chuyện lại, tự nhiên bình thản đi đến trước người của Caesar, không có ý sợ sệt chút nào mà phóng khoáng đến đối diện anh, ngồi xuống ở trên ghế sofa.
"Không biết các người đây là muốn làm cái gì?"
Lúc Bách Lý Lan xuống lầu đã biết rồi, cổng lớn đã trực tiếp bị người trước mặt làm nổ, rõ ràng, người nọ là đến ra oai phủ đầu với mình.
Bách Lý Lan nhớ rõ người trước mặt này, anh đã từng bắt cóc Phó An Nhiên.
Ừm, thay vì nói là bắt cóc, không bằng nói là giành?
Chỉ là cô còn chưa có tra được thân phận của người đàn ông này, ngay cả tên của anh cô cũng chưa có tra được.
"Hửm? Cô không biết sao?" Đôi chân dài bắt chéo lại, đôi mắt lạnh lùng của Caesar dừng ở trên người Bách Lý Lan.
Bách Lý Lan nhìn nhìn đám người vũ trang đầy đủ phía sau anh, lại nhìn nhìn Caesar, rồi sau đó cười nói: "Anh sẽ không phải cũng là vì Phó An Nhiên mà đến chứ?"
Caesar cũng không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng không khỏi nói cho cô biết mục đích anh đến.
Bách Lý Lan nhún vai: "Thật là không khéo, người mới vừa bị Phó Quân Hoàng mang đi."
Sao Caesar lại không biết người đã bị mang đi chứ? Ánh mắt Caesar rất lạnh, lạnh làm cho Bách Lý Lan vậy mà không biết nên nói cái gì trong khoảng thời gian ngắn.
"Phụ nữ, vẫn là không nên quá tự cho là đúng mới tốt." Trong giọng nói lười biếng thấm một chút châm chọc, mà nhiều hơn lại là không kiên nhẫn.
"Tôi chính là nhớ rõ quan hệ của anh với nhà họ Phó cũng không được tốt." Nếu không thì cũng sẽ không đi giành Phó An Nhiên rồi, không phải sao?
"Cô gái, cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi." Ánh mắt Caesar lúc này là hoàn toàn lạnh xuống.
Anh không ngờ người phụ nữ này sẽ ra tay lúc đó, chỉ cần chậm một chút, bây giờ Phó An Nhiên cũng đã ở trong ngực của anh rồi!
Bách Lý Lan nhướng mày: "Ồ? Xem ra vẫn là trách tôi quá nhanh tay rồi."
Lại Tư vẫn luôn đứng ở một bên, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Bách Lý Lan.
Vì kế hoạch lần này, chủ nhân dùng không ít người, vậy mà đến cuối cùng kế hoạch lại thất bại. Lúc Phó An Nhiên biến mất, ban đầu Caesar còn tưởng rằng là người của mình làm, nhưng mà lúc thủ hạ đến báo cáo nói kế hoạch thất bại, anh chính là nhìn thấy chủ nhân trực tiếp giết mấy người thực thi nhiệm vụ kia.
Lúc bọn họ tìm được địa chỉ của Bách Lý Lan, Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ vốn có thể xông đến, lúc đó Phó An Nhiên còn chưa được Phó Quân Hoàng đưa đi, nhưng mà Caesar lại không có hành động, đến lúc Phó Quân Hoàng đưa người đi, anh mới xuất hiện.
Caesar không phải là không có nghĩ đến, sau khi giết chết Bách Lý Lan, sau khi hủy thi diệt tích, đưa Phó An Nhiên đi, cứ như vậy, mũi nhọn của mọi người đều sẽ chỉ về phía Bách Lý Lan, không có ai sẽ nghi ngờ đến trên đầu anh.
Chờ đến lúc Phó Quân thật sự lấy lại tinh thần, anh đã sớm đưa An Nhiên đi về châu Âu, châu Âu mới là địa bàn của anh, đến lúc đó cho dù là anh ta biết thì có thể làm gì, khi đó Phó An Nhiên sẽ không biết Phó Quân Hoàng đó là ai.
Nhưng mà vẫn là quá mạo hiểm.
Chỉ vì bọn họ chậm một bước.
Lúc bọn họ đến, xe của Phó Quân Hoàng đã theo sau đến. Bọn họ đã không còn cơ hội nữa.
"Bách Lý Lan, cô là một người phụ nữ thông minh." Caesar nhìn Bách Lý Lan, vẻ mặt không thay đổi, trong ánh mắt bị che lại ở phía sau mặt nạ vô cùng lạnh.
"Cảm ơn." Bách Lý Lan hoàn toàn xem đây là khen ngợi.
Vẻ mặt Caesar dần dần trở nên lạnh: "Khách khí rồi, lúc phụ nữ thông minh ra quyết định nhất định cũng đã nghĩ đến hậu quả rồi, vậy thì, bây giờ cô chuẩn bị xong việc nhận lấy hậu quả chưa?"
"Ồ? Anh là tính ra tay ở chỗ này sao?" Bách Lý Lan cười, lập tức vỗ vỗ tay, trong nháy mắt, mười mấy người cầm súng lục trong tay liền chạy vào từ ngoài cửa.
Vẻ mặt Caesar cũng không có thay đổi chút nào, ngược lại anh bật cười: "Nhìn xem, xem ra người duy nhất trên thế giới này có thể làm cho tôi có hứng thú cũng chỉ có cô ấy, các người..." Câu nói tiếp theo không có nói ra, nhưng mà sự châm chọc trên khóe môi anh nói rõ điều anh muốn nói là cái gì.
Bách Lý Lan rất muốn biết cô ấy trong miệng anh là ai, cô biết anh sẽ không nói, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: "Làm nghề này của chúng ta, không giữ lại một chiêu, sao có thể được chứ."
"Đúng vậy, làm nghề này của chúng ta, không giữ lại một chiêu, không được." Caesar nói theo lời của Bách Lý Lan, cũng ngay trong lúc anh vừa dứt lời, từng đợt âm thanh dừng xe vang lên, ngay sau đó chính là một hồi tiếng bước chân đều đặn cùng lúc.
Lúc này vẻ mặt Bách Lý Lan mới thay đổi, từ trên tiếng bước chân có thể nghe được, không ít người đến.
"Anh muốn cái gì?" Này Bách Lý Lan mới thật sự nghiêm mặt lại.
"Đương nhiên tôi muốn cô không dậy nổi." Vẻ mặt Caesar rất lạnh: "Tuy là tôi rất muốn mạng của cô, nhưng mà càng muốn người hơn so với tôi muốn mạng của cô, cho nên tôi sẽ chừa mạng cô lại cho cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui vẻ vì tôi làm như vậy."
Dĩ nhiên Bách Lý Lan biết anh nói đến ai: "Cho dù là anh lại thích cô ta, cô ta cũng không thể nào là của anh được!"
Lời này nói thẳng vào tâm lý của Caesar, anh trực tiếp rút một khẩu súng ở bên hông Lại Tư ra, không lưu tình chút nào mà bắn một phát vào bắp chân cô!
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn bộ biệt thự đều hỗn loạn.
Người của hai bên đều cầm súng, không ngừng kêu đối phương bỏ súng xuống, không được nhúc nhích linh tinh, nhưng mà lúc này nếu ai bỏ súng xuống, người đó chính là kẻ ngu.
Kỹ thuật bắn súng của Caesar rất chính xác, anh biết nặng nhẹ, viên đạn cũng không có đâm vào xương cốt, thậm chí ngay cả thịt cũng không có đâm vào, chỉ là trầy da mà thôi.
"Họa là từ trong miệng mà ra." Lúc này, giọng nói của Caesar rất lạnh, còn lạnh hơn rất nhiều so với vừa rồi, nhưng mà trong tay anh vẫn cầm khẩu súng kia, không ngừng ngắm nghía, nhưng mà bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể nổ súng về phía bạn.
Mặc dù vết thương trên bắp chân chỉ là trầy da, nhưng mà sắc mặt của Bách Lý Lan lại là thay đổi, tóm lại vẫn là rất đau.
"Bách Lý Lan, lần này tôi đến chỉ là muốn nói cho cô biết một chút, nếu như cô không có chết dưới tay thủ hạ của cô ấy, vậy thì cô sẽ không hề bất ngờ chết ở trên tay tôi." Sau khi Caesar vứt lại những lời này, không để ý đến mọi người đang giằng co nhau nữa, ngay sau đó liền được Lại Tư hộ tống sải bước rời đi.
Vẻ mặt Bách Lý Lan rất khó coi.
Vậy mà cũng liền lúc người của Caesar vừa mới đi khỏi cổng lớn nhà cô, tiếng chuông điện thoại di động của cô liền vang lên.
Một số lạ.
Lúc Bách Lý Lan nhận điện thoại, bên kia vang lên một giọng nói trầm lạnh:
"Làm cô ấy bị thương, vậy thì giác ngộ tốt trả lại gấp trăm lần đi."
Lúc Bách Lý Lan còn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Giọng nói kia nghe không giống như là Phó Quân Hoàng, như vậy, người đó sẽ là ai?
Bách Lý Lan nhìn nhìn bắp chân vẫn đang chảy máu, ánh mắt trở nên lạnh đi.
Cô nhất định phải tìm đường lui tốt, nếu không thì, nhà họ Bách Lý của cô liền thật sự, xong rồi.
Mà một bên khác, trong nhà Khâu Doãn Hiên.
Lúc này Khâu Doãn Hiên đang đứng ở cửa phòng của bọn họ, vẻ mặt cười kỳ quặc, anh muốn đẩy cửa ra nhìn xem một chút, có phải bây giờ hai người bọn họ ngủ rất sâu hay không, trôi qua rất vui sướng, có phải bọn họ muốn cảm ơn anh hay không.
Anh cười híp mắt đẩy cửa ra ——