Editor: Norah
Anh chưa từng thấy cô như vậy, lúc trước, cho dù cô bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, cô đều có thể cắn răng cố gắng mà qua, cô chỉ phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Vậy mà lần này, chỉ trong ngắn ngủi không đến một giờ, bảo bối của anh lại không kiềm nén được khó chịu rên rỉ thành tiếng.
Anh biết, bây giờ cô nhất định rất khổ sở.
Liền lúc bác sĩ gia đình tiêm thuốc an thần cho An Nhiên, lại bị Khâu Doãn Hiên ngăn cản.
Phó Quân Hoàng bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu kia gắt gao dừng ở trên người của Khâu Doãn Hiên, anh giống như có thù sâu hận lớn gì đó với anh ta.
"Anh muốn làm gì!"
Khâu Doãn Hiên thở dài, bây giờ anh rõ ràng là vì muốn tốt cho anh ta, có được hay không?
"Tôi nói, cậu không biết tiểu bảo bối bị làm sao à?"
Sao Phó Quân Hoàng lại không biết rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì chứ? Cũng là bởi vì anh quá biết là xảy ra chuyện gì, anh mới có thể để cho Khâu Doãn Hiên tìm bác sĩ.
Thấy Phó Quân Hoàng mím chặt môi, Khâu Doãn Hiên cũng biết là Phó Quân Hoàng biết là xảy ra chuyện gì, nếu biết là xảy ra chuyện gì, sao còn có thể cho phép tiêm thuốc an thần chứ?
"Đã như vậy, cậu trực tiếp ôm cô nhóc trở về trong phòng không phải được rồi sao?" Ý tứ này, không cần nói cũng biết.
Phó Quân Hoàng ngừng một lát, trong ánh mắt hiện ra một chút vẻ khó tin.
Khâu Doãn Hiên vui vẻ: "Không phải là cậu... chưa từng nghĩ đến chứ?"
Phó Quân Hoàng thật là chưa từng nghĩ đến.
Không, chính xác mà nói thì, anh có nghĩ đến, nhưng mà ý nghĩ kia cũng chỉ là chợt lóe lên ở trong đầu mà thôi.
Bây giờ bảo bối còn quá nhỏ, cơ thể của cô sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa, anh không muốn lần đầu tiên của bọn họ là vì nguyên nhân này mà phát sinh, anh muốn để lại một ký ức tốt đẹp cho bảo bối, mà không phải là bởi vì cái này...
"Tôi nói hai người... sẽ không phải là hai người còn chưa có... làm chứ?" Khâu Doãn Hiên hoàn toàn không thể tin nhìn Phó Quân Hoàng, theo anh biết, bọn họ đã ở chung một chỗ nhiều năm rồi mà? Sao ở chung một chỗ lâu như vậy, đều còn chưa từng lăn ga giường chứ?
Bây giờ đứa nhỏ chỉ có mười hai mười ba tuổi cũng đã hưởng qua mùi vị cấm kỵ, sao người đàn ông sắp ba mươi này còn chưa hưởng qua mùi vị kia chứ?
Khâu Doãn Hiên thật sự là không cách nào tưởng tượng người đàn ông này chịu đựng được như thế nào: "Bây giờ hai người vẫn đều là ngủ chung một chỗ mỗi tối à?"
Phó Quân Hoàng gật đầu.
Bảo bối không ngủ một chỗ với anh, vậy thì anh phải đi đâu ngủ chứ?
Khâu Doãn Hiên trực tiếp quỳ với Phó Quân Hoàng.
Người đẹp ở trong ngực mà anh lại có thể thờ ơ, hơn nữa người đẹp đó còn là người phụ nữ anh yêu sâu đậm! Thượng Đế! Người phụ nữ của Khâu Doãn Hiên anh chỉ cần là xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, anh liền sẽ trực tiếp nhào tới, sao còn có thể đợi đến lúc cô đến trong ngực mình chứ?
"Cậu thật không hổ là lão đại mà tôi nhận, tôi trực tiếp quỳ với cậu." Nói xong, anh phất phất tay với bác sĩ gia đình, tỏ vẻ đã không phản đối.
Nếu người ta cũng đã lên tiếng, cô nhóc quá nhỏ, anh còn có thể nói cái gì, để cho ông tiêm thuốc an thần thôi.
Sao Phó Quân Hoàng lại không có dục vọng với An Nhiên trong ngực, nhưng mà cho dù là có anh cũng sẽ nhịn tất cả dục vọng lại, đối với anh mà nói, bây giờ bảo bối còn quá nhỏ, anh muốn lần đầu tiên của bọn họ xảy ra vào đêm tân hôn của bọn họ, anh không muốn không tôn trọng bảo bối của mình.
Khâu Doãn Hiên thở dài, anh hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Phó Quân Hoàng, nhưng mà lão đại, cậu có nghĩ đến hay không, cho dù là cậu không muốn, cho dù là cậu có thể chịu đựng được, bảo bối nhà cậu có thể chịu đựng nổi sao?
Đương nhiên, Khâu Doãn Hiên không hỏi Phó Quân Hoàng vấn đề này, anh sợ đến lúc đó lời này truyền đến trong tai cô nhóc An Nhiên này, đến lúc đó anh nhất định sẽ bị cô nhóc hồ ly kia gây khó dễ.
Có lẽ là thuốc an thần có tác dụng, thoạt nhìn An Nhiên cũng không giống vô cùng khó chịu như lúc đầu nữa, cô thở hổn hển đã nhẹ hơn nhiều so với vừa rồi.
Thấy không có chuyện gì, bác sĩ gia đình sắp xếp lại hòm thuốc của mình, sau khi gật đầu một cái với Khâu Doãn Hiên, liền được người cung kính đưa đi.
Khâu Doãn Hiên vỗ vỗ bả vai Phó Quân Hoàng, dfienddn lieqiudoon anh biết hôm này tên nhóc này cũng sẽ chăm sóc ở bên cạnh An Nhiên: "Yên tâm đi, người của nhà họ Bách Lý, tôi sẽ cho người giám sát."
"Ừ." Anh không quay đầu lại, tầm mắt vẫn dừng ở trên gương mặt hiện đầy vẻ đỏ ửng kia của An Nhiên như cũ.
Thấy toàn bộ suy nghĩ bây giờ của Phó Quân Hoàng đều ở trên người An Nhiên, anh thở dài, xoay người đi ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa phòng lại.
Khâu Doãn Hiên cũng nhanh chóng bị chính mình làm cho cảm động, bạn xem xem, nhớ lại năm đó, anh và Phó Quân Hoàng vẫn đều là tình địch, bây giờ anh còn đóng cửa cho tình địch, mà hai người ngây ngốc ở bên trong một người từng là tình địch của anh, một người từng là tiểu bảo bối của anh, à, dĩ nhiên, bây giờ cô nhóc kia cũng là bảo bối của anh mà, mặc dù không có cách nào so sánh với cô nhóc mà anh yêu sâu đậm, nhưng mà anh vẫn thích bảo bối.
Khi cửa phòng được đóng lại, Phó Quân Hoàng liền xoay người lên giường, ôm chặt An Nhiên ở trong ngực của mình.
Nhiệt độ trên người cô còn không có giảm xuống, thậm chí còn hơi có dấu hiệu tăng lên liên tục.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, không phải là tiêm một mũi thuốc an thần sao? Không phải nói không có chuyện gì sao?
Tầng dưới lúc này.
Bác sĩ gia đình vốn đã đi lại đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ông nhíu mày nhìn vẻ mặt cười kỳ lạ của Khâu Doãn Hiên.
"Thiếu gia, vừa rồi người để cho tôi tiêm mũi đường glucôzơ kia..." là có ý gì.
Ai cũng biết, thuốc này không giống với ma túy, tiêm thuốc an thần là không có tác dụng gì, nếu là lúc bình thường, sao Phó Quân Hoàng sẽ không phát hiện ra chứ? Nhưng mà chỉ cần chuyện vừa xảy ra ở trên người An Nhiên, tất cả nguyên tắc và tất cả sự bình tĩnh của anh đều sẽ biến mất không thấy, sao anh có thể đi để ý chuyện như vậy chứ?
"Nếu cậu ấy không bước ra khỏi cánh cửa kia, vậy thì để cho tôi giúp cậu ấy một chút đi." Anh cảm thấy, cho dù là đến cuối cùng Phó Quân Hoàng sẽ tức giận, sẽ mắng chửi anh, nhưng mà chờ anh thật sự ăn được cô nhóc vào trong miệng, anh ta sẽ biết ơn anh.
Khâu Doãn Hiên vẫn luôn thật sâu cho là như vậy.
Bác sĩ gia đình lập tức liền hiểu được chủ nhân nhà mình có ý nghĩ gì, chỉ có điều cho dù như thế nào, thuốc kia cũng là không lấy mạng người, cho dù là không ân ái cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ cần chịu đựng qua đi, cũng liền không có chuyện gì.
Bây giờ hy vọng duy nhất của ông chính là cô gái kia không nhịn được, nếu không thì...
Nhìn nhìn gương mặt cười như hoa nở kia của chủ nhân nhà mình.
Thật không biết nếu như cuối cùng người ta chịu đựng được, chủ nhân nhà ông còn có thể cười thành như vậy hay không. Ông có thể khẳng định người đàn ông cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo kia, nhất định không dễ chọc, người có thể chỉ huy chủ nhân nhà ông làm việc như vậy, sao có thể sẽ là người dễ sống chung chứ?
Mà bên trong phòng lúc này, Phó Quân Hoàng luống cuống ôm An Nhiên đang giãy dụa kịch liệt vào trong ngực.
Hô hấp của An Nhiên lại trở nên dồn dập, cô khó chịu cọ xát ở trên người Phó Quân Hoàng, vừa thấp giọng vừa khó chịu nói: "Lão soái ca, em khó chịu, em khó chịu..."
An Nhiên lúc này là yếu hơn.
Thoạt nhìn cô lúc này không khác gì với cô gái nhỏ bình thường, cô chỉ có thể bất lực mà tìm người bản thân tin tưởng nhất, chỉ có thể gọi tên của anh, chỉ có thể mượn việc này làm giảm bớt khó chịu trên người. Phó Quân Hoàng không phải là thánh nhân, người mình yêu sâu đậm đang ở trong ngực của mình, sao lòng anh có thể không loạn chứ?
Hô hấp của anh từ từ trở nên dồn dập, nắm chặt tay của An Nhiên bên người, anh đè nén bản thân, thấp giọng thở hổn hển: "Bảo bối, nhịn một chút, nhịn một chút sẽ ổn thôi."
"Em khó chịu, khó chịu..." Cô bất lực kêu, trong giọng nói mang theo một ít nghẹn ngào khó nhận ra.
Bách Lý Lan hạ gì đó thật sự là rất nhiều, cô sợ thứ này không có tác dụng với Phó An Nhiên, cô cho thêm lượng thuốc sử dụng ở bên trong, nếu là lúc trước, tác dụng của thuốc đã sớm qua, nhưng mà lượng thuốc này tăng gấp đôi, làm cho An Nhiên liền giống như sắp điên rồi.
Phó Quân Hoàng vô cùng đau lòng, anh không ngừng hôn trán cô, vỗ về từng tiếng: "Không sao đâu, bảo bối, anh ở bên cạnh em, anh chăm sóc ở bên cạnh em."
Tay của An Nhiên sờ loạn trên người Phó Quân Hoàng, lúc môi anh hôn lên trán mình, An Nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, cô càng dính vào trên người Phó Quân Hoàng.
"Lão soái ca... Quân Hoàng..." Giọng nói mang theo nức nở làm cho Phó Quân Hoàng vô cùng đau lòng.
Anh không nghĩ muốn lần đầu tiên của bảo bối vào lúc này.
Anh hy vọng có thể muốn bảo bối lúc cô tỉnh táo, mà không phải là dưới tình huống như vậy.
Vậy mà cũng lúc anh đang suy nghĩ miên man, An Nhiên không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức xoay người lại, đè ở trên người Phó Quân Hoàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, gương mặt đỏ lên, hôn anh thật sâu ----!
"Môn chủ, chúng ta còn phải ở chỗ này..." đợi bao lâu?
Kiều Tử Du không hỏi ra ba chữ cuối cùng.
Khi bọn họ dọc đường theo sau xe của Phó Quân Hoàng đến một chỗ kín đáo trong khu vực biệt thự, sau khi đợi một khoảng thời gian ngắn, thấy Phó Quân Hoàng ôm một người đi ra từ trong biệt thự, cô rõ ràng cảm giác được, lúc môn chủ thấy Phó Quân Hoàng ôm một người đi ra, thì vẻ mặt anh căng thẳng bao nhiêu.
"Có phải cô ấy bị thương hay không? Có phải bây giờ cô ấy rất là khó chịu hay không?" Diêm Tử Diệp bất giác lên tiếng, trong xe là giọng nói giống như thì thầm của anh.
Cô không biết nên nói cái gì, không biết nên có phản ứng gì.
Chỉ là ngơ ngác nhìn Diêm Tử Diệp.
Cô không hiểu, tại sao anh thà rằng tìm một thế thân, cũng không muốn chấp nhận cô.
Cô không hiểu, Phó An Nhiên gì gì đó rõ ràng sẽ không cùng một người với Tần gia, tại sao tất cả mọi người đều nói cô ta là Tần gia, ngay cả Tần Vũ Triết cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho cô ta.
Nếu như nói Diêm Tử Diệp là sát gần ranh giới điên rồi, anh nhận lầm người còn có thể tha thứ, nhưng mà tại sao ngay cả Tần Vũ Triết cũng sẽ như vậy chứ? Thoạt nhìn bình thường Tần Vũ Triết mặc dù là không đáng tin cậy, nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến Tần gia, anh rất khôn khéo.
Kiều Tử Du có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng mà cho dù là cô lại không hiểu, cũng không có ai giải thích cho cô là tại sao.
Cô vốn cho là, môn chủ sẽ cho người xuống xe đi giành Phó An Nhiên, người từng muốn, anh không có nói lời nào, chỉ tiếp tục đi theo sau xe Phó Quân Hoàng, một đường bảo vệ bọn họ trở lại biệt thự của Khâu Doãn Hiên.
Mà bây giờ, Diêm Tử Diệp đã đợi ở chỗ này thật lâu.
Đây là rất nguy hiểm, quan hệ giữa Tần Môn và Khâu Doãn Hiên cũng không được tốt, nếu như Khâu Doãn Hiên biết bây giờ bọn họ đang ở gần nhà của bọn anh, môn chủ sẽ gặp nguy hiểm.
Tầm mắt của Diêm Tử Diệp vẫn luôn dừng ở trên cửa chính của nhà họ Khâu, dien,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngay cả động tác cũng không có thay đổi chút nào.
"Cô ấy, có bị thương hay không?" Anh nỉ non thành tiếng.
Kiều Tử Du hít một hơi thật sâu: "Môn chủ, cô ta không sao." Bên cạnh cô có Phó Quân Hoàng bảo vệ, sao có thể sẽ xảy ra chuyện chứ.
Đúng vậy, bên cạnh cô có Phó Quân Hoàng.
Diêm Tử Diệp cười khổ.
Lúc gia vẫn là Tần gia, bên cạnh cô chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi...
---- Nhớ kỹ, là anh giết chết Tần Lam.
Giọng nói của người phụ nữ bỗng vang lên ở trong đầu.
Trong nháy mắt đầu của Diêm Tử Diệp giống như sắp nổ tung, anh đau đớn ôm đầu, có một gương mặt mờ nhạt không ngừng hiện lên ở trong đầu anh, nhưng mà anh không thấy rõ người đó, chỉ là giọng nói của người đó không ngừng vang lên ở trong đầu mình.
---- Anh nhốt Tần Lam lại. Anh làm cho Tần Lam trở thành người của anh, bên cạnh cô ấy chỉ có một mình anh, anh thích loại cảm giác này.
Giọng nói kia tiếp tục vang lên ở trong đầu anh.
Anh mở to hai mắt, cố gắng nhìn, nhưng mà anh chỉ thấy được một mảng trắng xóa, còn lại, không có gì cả.
Kiều Tử Du bị tình huống bất ngờ của Diêm Tử Diệp dọa sợ, cô muốn đưa tay đi đỡ anh, cũng lúc cô sắp đụng vào anh, cơ thể anh tự động di chuyển về phía sau.
Cả người Kiều Tử Du đều cứng lại, cho dù là dưới tình huống như vậy anh cũng không cho phép cô đụng vào sao?
"Môn chủ!"
Diêm Tử Diệp bỗng giơ tay lên, ngăn lời cô muốn nói lại, anh liền sắp nhìn thấy rồi, liền sắp nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia!
Vậy mà ----
Phần đầu anh đau đớn đến mức làm cho anh không có cách nào tiếp tục nữa, anh ôm đầu, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng giọt một, thoạt nhìn vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
"Đi bệnh viện! Ngay lập tức!" Kiều Tử Du đã bị Diêm Tử Diệp dọa, cho dù là đến lúc đó anh sẽ trách tội cô, cô cũng không thể cứ nhìn anh khó chịu như vậy.
Xe rời đi ra ngoài, tài xế cũng chưa từng thấy qua Diêm Tử Diệp như vậy, nếu như môn chủ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều không gánh nổi trách nhiệm này!
"Thiếu gia, chiếc xe kia đã đi rồi." Quản gia nhà họ Khâu cung kính nói với Khâu Doãn Hiên.
"Tra được là ai chưa?"
"Diêm Tử Diệp của Tần Môn."
Khâu Doãn Hiên nhướng mày, tầm mắt nhìn nhìn về phía tầng hai, nhìn một chút, cô nhóc anh coi trọng này chính là khác biệt, này người thích cô thật đúng là không ít.
Theo anh biết, Caesar kia cũng là từng bắt cóc tiểu bảo bối.
"Không cần phải để ý đến anh ta." Đã yên phận như vậy, anh cũng không cần phải đi khơi dậy tranh chấp của hai bên, mặc dù quan hệ của bọn họ vốn không được tốt.
Một bên khác.
Cổng lớn của nhà Bách Lý Lan trực tiếp bị người khác làm nổ.
Sau khi Bách Lý Lan cẩn thận chỉnh lại chăn cho Thiện Vũ, dịu dàng đặt một nụ hôn khẽ lên trán anh, rồi mới cẩn thận đi ra khỏi phòng.