Ông Trùm Đang Theo Đuổi Vợ Anh

Chương 5: Vợ anh trị giá năm mươi triệu dự án

Trước Sau

break

Lâm Tích bước vào phòng khách, rất nhanh đã biết rõ nguyên do.

Thì ra, sau khi hay tin con gái sắp thật sự ly hôn, mẹ Lâm đã tự ý mua quà cáp đắt đỏ, tìm đến Mục lão gia để nhờ giúp đỡ. Dù sao năm xưa Lâm Tích từng có ân với ông.

Nào ngờ lại chạm mặt Mục Khuynh Bạch ở nhà. Cô ta không chỉ ngăn cản, không cho gặp lão gia tử, mà còn ép bà đứng ngoài nắng mấy tiếng đồng hồ.

Mẹ Lâm nước mắt ròng rã, nắm chặt tay con gái:

“Tích Tích, mẹ biết mẹ khiến con mất mặt, nhưng mẹ làm vậy không vì ai khác, chỉ vì con thôi. Con yêu Cửu Tiêu như thế, mẹ sao nỡ nhìn con đau lòng? Mẹ muốn cho con thêm cơ hội cuối cùng.”

Lâm Tích nghe xong, trong lòng vừa chua xót vừa mỉa mai, nhưng ngoài mặt lại chẳng nặn nổi nụ cười.

Vì cô sao? Không… tất cả chỉ vì vinh hoa phú quý của Mục gia mà thôi.

Cô không muốn dây dưa thêm, liền đỡ mẹ đứng lên:

“Đi thôi. Sau này mẹ đừng đến đây nữa.”

Đúng lúc này, cửa bật mở. Mục Khuynh Bạch thản nhiên bước vào, hừ lạnh:

“Đi cái gì mà đi? Cứ tiếp tục mà diễn đi chứ! Ba tôi hiền lành mềm lòng, dễ bị mấy trò ‘khổ nhục kế’ này lừa lắm. Hai mẹ con cô cứ cùng nhau khóc lóc, biết đâu lại thuyết phục được ông, để anh tôi thương hại cho cô tiếp tục làm máy hút máu của nhà tôi vài bữa.”

Sắc mặt Lâm Tích thoáng trầm xuống.

Ba năm làm vợ trên danh nghĩa, cô chưa từng lấy của Mục gia một đồng không xứng đáng. Ấy vậy mà, Mục Khuynh Bạch vẫn luôn lấy cớ này để châm chọc. Ngày trước, cô nhịn vì đại cục.

Nhưng nhẫn nhịn, chỉ đổi lại sự sỉ nhục.

Giờ đây, cô không muốn nhịn nữa.

Lâm Tích đứng chắn trước mẹ, đối diện thẳng với Mục Khuynh Bạch:

“Em gái à, chị nhớ rõ giữa chúng ta vốn chẳng thù oán. Sao em cứ phải tìm mọi cách chia rẽ chị với anh trai em? Chẳng lẽ em có bí mật khó nói sao?”

Một tiếng “em gái” khiến Mục Khuynh Bạch nổi da gà, bật thốt:

“Ai là em gái cô! Đừng có gọi bậy!”

“Em rất để ý đến thân phận này?” Giọng Lâm Tích nhẹ nhàng nhưng từng chữ rành rọt, “Không muốn làm em gái… vậy em định thay thế chị, trở thành vợ của anh trai mình ư?”

Đôi mắt Mục Khuynh Bạch lập tức co rút.

“Cô nói hươu nói vượn cái gì thế! Lâm Tích, cô điên rồi, dám ăn nói với tôi như vậy à?”

Khóe môi Lâm Tích khẽ nhếch, hờ hững đáp:

“Tôi có nói bậy hay không, em chỉ cần đưa chứng cứ phản bác là được.”

“Chứng cứ? Chứng cứ gì chứ?!” Mục Khuynh Bạch tức đến run người, tay giơ lên định tát.

Nhưng bàn tay vừa vung đã bị Lâm Tích chặn lại, nắm chặt đến mức cô ta kêu đau thất thanh.

“Đồ tiện nhân, thả tôi ra!”

Ánh mắt Lâm Tích tối sầm, chợt nhớ đến đêm mình bị chuốc say…

Chuyện đó, đời này cô không thể nào xem nhẹ. Nhưng vì gia đình, vì thế lực của Mục Cửu Tiêu, cô đành phải nuốt trọn nỗi uất nghẹn vào lòng.

Vậy mà, Mục Khuynh Bạch vẫn cố tình giẫm vào vết thương đó, gằn giọng châm chọc:

“Anh tôi còn chưa biết cô đã ngủ với lão già Vương thị đâu. Cứ đợi đi, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”

Một luồng lửa giận lập tức dâng trào. Bàn tay Lâm Tích siết mạnh, rồi không chút do dự giáng xuống.

Chát!

Tiếng tát giòn rã, in hằn năm dấu đỏ trên gương mặt Mục Khuynh Bạch.

Cô ta ôm mặt òa khóc, thậm chí khóc đến nghẹn giọng.

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài truyền đến.

Mục Cửu Tiêu xuất hiện, lạnh lùng đứng ở cửa.

Sự có mặt của anh khiến bầu không khí trong phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng đáng sợ.

Lâm Tích đã tát thì chẳng hề hối hận, dứt khoát hất tay Mục Khuynh Bạch ra.

Mục Khuynh Bạch thấy “chỗ dựa” đã tới, càng khóc thảm hơn, mồm miệng lắp bắp:

“Anh… anh, con tiện nhân này đánh em, anh phải làm chủ cho em!”

Mục Cửu Tiêu liếc nhìn dấu bàn tay đỏ rực trên má em gái, sau đó chuyển ánh mắt sang Lâm Tích.

Giọng lạnh lẽo:

“Là ai cho em gan dám ra tay ở đây?”

Lâm Tích nắm chặt bàn tay nóng rát, bật thốt:

“Nếu anh thấy một cái tát này khiến cô ta ấm ức, vậy chi bằng công bằng đi — cô ta đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại y như thế.”

Mục Khuynh Bạch thoáng chột dạ, nước mắt cũng ngưng hẳn, trong mắt ánh lên tia hoảng loạn.

Mục Cửu Tiêu trầm giọng:

“Nó đã làm gì?”

“Anh…”

Mục Khuynh Bạch vừa định mở miệng thì đã bị tiếng cười mỉa mai của Lâm Tích cắt ngang:

“Cô ta thông đồng với lão chủ tịch Vương thị, lấy dự án năm mươi triệu ra để thiết kế cái bẫy, muốn tôi bị quy tắc ngầm. Vậy ra, vợ anh chỉ đáng giá năm mươi triệu thôi sao? Nếu là em ruột của anh, liệu có thể nâng giá lên năm trăm triệu?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc