Ông Trùm Đang Theo Đuổi Vợ Anh

Chương 4: Cô ta đã đội cho anh chiếc mũ xanh!

Trước Sau

break

Trong lòng Mục Khuynh Bạch chợt dấy lên chút hoang mang, vội tìm cớ lấp liếm:

“Khắp nơi đều đang truyền cả, ai mà chẳng biết anh ghét cô ta… Anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Lúc anh đi công tác, cô ta còn lén lút dây dưa với lão già bên Vương thị, hai người vào khách sạn qua đêm đó.”

Mục Cửu Tiêu chẳng mấy biểu cảm, giọng nhạt nhẽo:

“Chuyện này… em đừng xen vào.”

“Anh! Cô ta đã đội cho anh cái mũ xanh rồi đấy!”

“Em đứng cạnh giường tận mắt nhìn thấy à?”

“...”

Khẩu khí lạnh lẽo ấy, dẫu Mục Khuynh Bạch có được nuông chiều đến mấy cũng không dám càn quấy thêm. Cô ta sợ lỡ lời sẽ phạm sai.

Cô ta không nhịn được, bĩu môi lẩm bẩm:

“Thật chẳng hiểu anh nhịn cái gì. Loại phụ nữ đó, vậy mà anh cũng sống cùng suốt ba năm. Nếu là chị Đồng thì đã ấm ức chết rồi! Anh, bao giờ anh mới ly hôn với người đàn bà kia, để cưới chị Đồng về mới xứng làm chị dâu của em chứ!”

“Đủ rồi.” Giọng Mục Cửu Tiêu thản nhiên, song áp lực vô hình lập tức phủ xuống:

“Để lái xe đưa em về, đừng ở đây vướng víu nữa.”

Mục Khuynh Bạch níu lấy tay anh, chu môi làm nũng:

“Anh, sao hôm nay anh gắt gỏng thế. Lâm Tích không ở bên, hay để chị Đồng đến chăm sóc anh đi?”

Mục Cửu Tiêu chỉ liếc cô ta cảnh cáo, chẳng buồn đáp lại.

Mục Khuynh Bạch hừ nhẹ, đành quay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, cô ta liền nghe thấy giọng anh vang lên sau lưng:

“Chu Thương, vào đây.”

Đúng lúc đó, Mục Khuynh Bạch bắt gặp Chu Thương đang cầm trong tay tài liệu hợp đồng của Vương thị.

Trong lòng thoáng nảy lên cảnh giác, cô ta liền bước tới chặn đường, hạ giọng:

“Anh Chu, giữa tôi và vài kẻ khác, ai quan trọng hơn chắc anh phân biệt rõ chứ? Tốt nhất đừng nói linh tinh, khiến anh trai tôi không vui.”

Chu Thương khẽ cười, tất cả cảm xúc giấu sâu nơi đáy mắt:

“Tiểu thư yên tâm, tôi hiểu.”

Trong phòng làm việc, Mục Cửu Tiêu thẳng thắn hỏi tình hình.

Chu Thương chỉ thuật lại vài câu sự thật có thể giao phó, rằng toàn bộ camera giám sát của khách sạn đã bị xử lý, không lưu lại gì. Đồng thời, cũng bảo vệ được Mục Khuynh Bạch.

Sắc mặt Mục Cửu Tiêu thâm trầm khó đoán, chẳng nói thêm một lời.

Sau khi ký đơn, vẫn còn một tháng “thời gian suy nghĩ lại”. Trong khoảng thời gian ấy, Lâm Tích dọn ra ngoài sống một mình.

Sau hôn nhân, cô đã đi làm nhiều công việc, tích góp được một khoản đủ chi trả viện phí cho em trai. Rảnh rỗi, cô bắt đầu tìm lại sở trường, viết lại hồ sơ xin việc.

Cô cố khiến bản thân bận rộn, không nghĩ đến Mục Cửu Tiêu. Nhưng một người đàn ông ưu tú như anh, lại thường xuyên xuất hiện trên các trang báo và mạng xã hội, khiến cô chẳng thể nào phớt lờ.

Có phóng viên chụp được cảnh anh đến thành phố C, bao trọn bãi biển, chỉ để cùng một cô gái tổ chức lễ hội.

Cô gái ấy, Lâm Tích từng nghe qua.

Mục Cửu Tiêu là đàn ông, hôn nhân chẳng thể làm chủ, thì tất nhiên sẽ tìm niềm vui bên ngoài.

Cô ngồi trước màn hình, nhìn tấm ảnh ấy, bật cười chua chát. Tự nhủ bản thân rồi cũng sẽ vượt qua, chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng những ngày bình lặng chẳng kéo dài bao lâu.

Hai tuần sau, Lâm Tích nhận được cuộc gọi từ quản gia nhà họ Mục, mời cô trở về.

Từ trước đến nay, chuyện của Mục gia đều do Mục Cửu Tiêu giải quyết, hiếm khi tìm đến cô. Một dự cảm chẳng lành dấy lên, cô vội hỏi:

“Quản gia Mục, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giọng đối phương lạnh lùng:

“Lâm tiểu thư, hôm nay mẹ cô đến chơi, trong lúc nói chuyện có chút xung đột, cảm xúc quá kích mà ngất xỉu.”

Lâm Tích vội vàng đến Mục gia. Người cô nhìn thấy đầu tiên lại chính là Mục Cửu Tiêu.

Trong đại sảnh nguy nga, sự tồn tại của anh vẫn như ngọn núi áp lực, ánh mắt rơi xuống cô mang theo sức ép thiên bẩm.

Cô đảo mắt tìm khắp, chẳng thấy mẹ đâu, đành tiến đến trước mặt anh:

“Mẹ tôi đâu rồi?”

Hai tuần không gặp, nếu là trước đây, ánh mắt cô chắc chắn sẽ chỉ tràn đầy yêu thương, một khắc cũng chẳng rời.

Cô từng bận rộn lo cho anh từng chút, quan tâm từng điều nhỏ nhặt.

Nhưng nay, sự thay đổi lạnh nhạt ấy lại khiến Mục Cửu Tiêu không thoải mái. Anh mím môi, chẳng buồn đáp.

Một bên, bác sĩ gia đình cất lời:

“Lâm tiểu thư, mẹ cô đã tỉnh, đang nghỉ ngơi trong phòng khách. Mời cô theo tôi.”

Lâm Tích gượng gạo nặn nụ cười, cảm ơn rồi bước theo.

Vừa khi cô rời đi, Mục Khuynh Bạch từ trên lầu thong thả đi xuống, gọi anh:

“Anh, cha đang ở thư phòng, bảo anh qua một chuyến.”

Cô ta vừa liếc bóng lưng Lâm Tích, lập tức nhếch môi khinh miệt:

“Cả nhà đúng là đen đủi. Em đoán ngất xỉu chỉ là giả vờ thôi, cố tình nói chúng ta bắt nạt để tiện bề vòi tiền.”

Mục Cửu Tiêu sắc mặt không đổi, lạnh giọng:

“Nói năng hồ đồ cũng phải biết chọn chỗ. Không nói, chẳng ai xem em là câm đâu.”

Mục Khuynh Bạch bị chặn họng, hừ một tiếng:

“Biết rồi mà.”

Chờ anh đi lên lầu, khóe môi cô ta lại cong lên nụ cười lạnh, liền rảo bước theo sau Lâm Tích.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc