Phương Dĩ Niên cùng Khúc Chấn một trái một phải đứng hai bên Bạch Nguyên Can.
Khi Phương Dĩ Niên thấy chỉ có Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang bước vào thì khá kinh ngạc, lão cho rằng trong cái tiệm nhang đèn ở hẻm Ôm Nguyệt kia có cao nhân bí ẩn toạ trấn, nhưng nhìn tình huống hiện tại xem ra từ đầu đến cuối chỉ có hai tên nhãi không biết trời cao kia thôi.
Phương Dĩ Niên không để Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang vào mắt vì lão không tin hai tên trẻ tuổi kia tài nghệ có thể hơn lão, có thể vào được đây hẳn là dựa vào pháp khí trưởng bối trong nhà đưa.
Phương Dĩ Niên dùng tụ âm trận tại tiệm nhang đèn chỉ để ngừa vạn nhất, vì lão không muốn trong lúc luyện quỷ cổ bị quấy rầy, cũng muốn lấy tụ âm trận để cảnh cáo bọn Hạ Cô Hàn.
Nhưng không ngờ bọn họ phá trận nhanh đến vậy, rồi còn chạy đến đây thì Phương Dĩ Niên càng xác định bọn họ chính là con cháu trong nhà thế gia tâm cao khí ngạo, chưa ăn khổ nên chưa biết thế nào là cụp đuôi mà sống.
Phương Dĩ Niên nhìn cả hai khinh miệt mà cười cười: “Nếu đã tới, vậy ở lại đi.”
Sẵn đây lão thay mặt trưởng bối của hai đứa trẻ ranh này dạy chúng nó một bài học. Cũng vừa lúc, không lấy được oán khí của Hứa Thính Nhàn thì lấy linh lực của hai đứa này tế quỷ cổ cũng được.
Phương Dĩ Niên tâm niệm vừa động, thì những bình gốm trên kệ kịch liệt run rẩy, giấy bùa niêm phong cũng vì vậy mà lơi lỏng, âm khí sát khí mãnh liệt từ trong bình gốm muốn thoát ra.
Giấy bùa niêm phong của một bình gốm bắt đầu rách, từ nên trong bình có một cánh tay khô gầy đen đúa như que củi vươn ra từ miệng bình.
Có một liền có hai, càng nhiều lệ quỷ nhanh chóng từ bình gốm chui ra, nhiệt độ trong phòng mật thất nhanh chóng hạ xuống, không khác gì động băng.
Chỉ vài giây sau. Cả căn phòng đã chen chút không ít lệ quỷ, chúng nó đã rất lâu chưa ăn nên vừa thấy Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang thì không khác gì thấy đồ ăn ngon.
Nhưng anh em Hạ gia bị đám lệ quỷ coi là đồ ăn thì chả có chút khẩn trương hay sợ hãi. Hạ Cô Giang còn khẽ rùng mình vì nhiệt độ trong phòng, không khỏi vươn tay qua thằng anh họ bên cạnh mà đòi hỏi
“ Cho em lá bùa liệt dương đi, em biết anh có đem nên đừng xạo cún!”
Hạ Cô Hàn bởi vì thân thể lạnh lẽo nên từ khi còn nhỏ đã có thói quen đem theo bùa liệt dương.
Nên khi nghe thằng em họ nói vừa định mở miệng nói không thì khựng lại, sau đó rút ra mà nói.
“ 298, gia đình nên giảm còn 250!”
Hạ Cô Giang: “……” địu má, gia đình không được free à???
“ được rồi” bất quá 250 là cái hoằn hoè gì? Chửi xéo cậu là 250 (đồ ngốc) sao? Hạ Cô Giang không mắc lừa, bộ dáng rich kid phẩy tay: “Đừng 250, về em chuyển anh 300 luôn!”
Hạ Cô Hàn nghe liền cười cười.
Hạ Cô Giang: “……”
Moé, vì vài đồng tiền mà khốn đến mức này sao?
Hạ Cô Hàn moi được vài đồng từ thằng em họ mà cảm thấy mĩ mãn vô cùng, còn hỉnh mũi nhìn về phía ông chồng quỷ nói.
“ Mời anh ăn buffet nha!”
Nhiều lệ quỷ như vậy, đủ để Cố Tấn Niên ăn bội thực luôn. Cố Tấn Niên nghe cậu vợ nói cảm thấy có cái mùi... Nên không nhúc nhích. Quả thật, bàn tay Hạ Cô Hàn vung lên, cười đến tít mắt mà nói.
“ Lên ăn buffet đi anh!!”
Quả thật lười mục xương, tìm được lí do để lười nhác thì nói như đúng rồi! Cố Tấn Niên liền phì cười, lần này không lùi một bước để nhìn cậu vợ rõ hơn nữa, mà ngược lại túm Hạ Cô Hàn đang định dựa tường ngủ ném tới chỗ Bạch Nguyên Cang.
“ Ta ăn buffet, em rửa chén bên đó!”
Bọn Hạ Cô Hàn lúc đi vào mật thất thì quỷ cổ sắp luyện thành, chỉ còn thiếu mỗi Hứa Thính Nhàn.
Hiện tại thiếu oán khí của Hứa Thính Nhàn thì quỷ cổ không thể thành, nhưng không biết vì nguyên do gì khối bạch ngọc lại phát sinh dị động.
Bạch Nguyên Cang vô pháp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ cổ phá ngọc mà ra.
Lúc trước, khi Hạ Cô Giang cứu Phạm Thiên Hạo đã gặp qua hình chiếu của nó, đó là một khối thịt tròn vo được tạo thành từ vô số mặt người, trải qua thời gian luyện chế, quỷ cổ đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, bắt đầu có tay có chân như hình người.
Chỉ khác chính là chúng có 3 cái đầu, nếu Hạ Cô Hàn cũng Hạ Cô Giang để ý showbiz thì sẽ nhận ra chính là 3 người nghệ sĩ trong Tinh Quang, còn từng rất nổi tiếng.
Nhưng hiện giờ, 3 cái đầu đang cắn xé lẫn nhau, ở trong mắt của chúng hai cái đầu còn lại chính là đối thủ, chúng nó chỉ có một ý niệm chính là gϊếŧ chết thứ trước mắt.
Bất quá Hạ Cô Hàn rất nhanh chóng phát hiện, 3 cái đầu tuy đang cắn xé lẫn nhau nhưng chúng đã mệt rồi.
Vì đây chính là ý niệm mà Phương Dĩ Niên bức thiết chúng, cũng là nguyên nhân mà lão muốn lấy được oán khí của Hứa Thính Nhàn.
Vì khi có oán khí của lệ quỷ, quỷ cổ sẽ cảm ứng được nguy cơ, sau đó kích phát hung tính.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, khi chém gϊếŧ để thâu tóm chúng cũng sẽ mệt, nên sẽ tạm ngưng một khoảng thời gian, đến khi được đưa vào oán khí của lệ quỷ khác. Chúng mới lần nữa cắn xé đến khi nuốt đi thứ yếu nhất.
Miêu Cương có cổ sư đem độc trùng đặt chung trong một cái hũ. Để chúng tàn sát cắn xé lẫn nhau, thứ tồn tại cuối cùng chính là cổ vương. Luyện quỷ cổ cũng không khác gì luyện cổ trùng, cần thiết nhất là oán khí hoặc lệ quỷ để luyện chế.
Tinh Quang Giải Trí chính là khay nuôi cổ quỷ, phàm là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Quang Giải Trí đều bị thêm vài điều. Theo suy đoán của Hạ Cô Hàn thì Tinh Quang Giải Trí sẽ nhờ bên môi giới thêm vào vài điều.
Kẻ môi giới chính là sẽ đem những nghệ sĩ đó vào bẫy rập, sau đó dùng chính thứ đó đe dọa tra tấn nhưng nghệ sĩ khiến họ chịu thương tổn từ tâm lí đến thể xác, sợ hãi, uất ức mà chết, để sau khi chết oán khí quá nặng mà hoá thành lệ quỷ.
Phương Dĩ Niên đã sớm biết hồn thể của Hứa Thính Nhàn biến mất, oán khí bám vào kẻ khác, chỉ là lão chưa muốn tìm về vì oán khí Hứa Thính Nhàn càng lớn thì luyện quỷ cổ sẽ càng cường đại.
Những người Hứa Thính Nhàn muốn báo thù, đương nhiên Phương Dĩ Niên biết, vì bọn họ cũng là một quân cờ trong tay lão, để luyện thành quỷ cổ thì Vương Hằng, trợ lý Trần, Tề Chính Vân phải chết dưới tay Hứa Tư Nhã mới đúng.
Hạ Cô Hàn khóe môi lộ ra một mạt mỉa mai, thứ coi mạng người như cỏ rác thì không thể nào nương tay, những thứ như vậy khi rơi vào tay y chỉ có con đường chết.
Ba cái đầu của quỷ cổ hiện chỉ còn hai, chúng nó hiện tại cắn xé đến điên cuồng, lâu lâu lại còn xoay sang bắt những lệ quỷ xung quanh, nhưng không ăn mà giống như mèo vờn chuột.
Hạ Cô Hàn không cần ra tay, vì quỷ cổ chưa thành sẽ không có hứng thú với ngoại giới, trừ phi mẫu cổ thúc giục thì chúng mới công kịch vào mục tiêu được đưa ra.
Bất quá Bạch Nguyên Cang hẳn là không nghĩ đến, quỷ cổ xé ngọc mà ra nên đến giờ vẫn còn ngơ ngẩn mà ngồi dưới đất.
Chờ gã phản ứng lại thì một roi linh khí đã phá không mà lao đến. Tiếng chát thanh thúy, hai đầu quỷ chỉ còn lại một.
Bạch Nguyên Cang nhanh chóng hoàn hồn, dùng mẫu cổ hạ mệnh lệnh, chính là cái đầu còn lại đột nhiên hung hãn, nhe răng hướng Hạ Cô Hàn lao đến.
Hạ Cô Hàn vừa né vừa quật roi công kích. Đánh hụt y không thể nhanh chóng thu hồi roi, mắt thấy quỷ cổ áp đến Hạ Cô Hàn liền thay đổi roi một bức tường linh khí. Quỷ cổ đụng phải bức tường thì nhanh chóng phát ra tiếng xèo xèo.
Quỷ cổ không có chỉ số thông minh, chỉ tôn sùng mệnh lệnh mẫu cổ, chỉ cần mệnh lệnh mẫu cổ không bỏ thì chúng sẽ liên tục tấn công.
Bị bức tường linh khí ngăn trở, quỷ cổ cũng không lùi về sau mà gào rống, muốn phá bức tường mà lao vào xé xác Hạ Cô Hàn.
Bức tường linh khí là lưu động,tâm Hạ Cô Hàn vừa chuyển thì nó cũng lập tức biến hình. Một bức thành sáu bức như khối lập phương, đem quỷ cổ giam bên trong, để xem như vậy Bạch Nguyên Cang còn có thể điều khiến nó được nữa hay không?
Quỷ cổ bị nhốt quá nhanh khiến Phương Dĩ Niên cùng Khúc Chấn phản ứng không kịp. Cả hai đều đang thao túng lệ quỷ đối phó với Hạ Cô Giang.
Vì lão nghĩ rằng chỉ cần bầy lệ quỷ này cũng đủ khiến hai đưa nít hôi này chết vạn lần, nhưng đám lệ quỷ này nãy giờ còn chưa động được vào gấu áo của Hạ Cô Giang thì trực tiếp hoá thành u lam sau đó biến mất.
Không làm gì được Hạ Cô Giang thì thôi, mà Hạ Cô Hàn lại trực tiếp tay đôi với quỷ cổ. Mà khiến Phương Dĩ Niên cảm thấy sợ hãi chính là Hạ Cô Hàn có thể tùy ý biến hoá linh khí thành vũ khí một cách dễ dàng.
Rốt cuộc hai người này có lai lịch thế nào? Tại sao có thể có pháp khí bá đạo như vậy?
Đúng vậy, đến giờ phút này đây Phương Dĩ Niên vẫn không tin thực lực của hai đứa nhóc hôi có thể hơn được lão, luôn cố chấp mà cho cả hai làm được như vậy là dựa vào pháp khí.
Ánh mắt của lão hiện lên vẻ hèn mọn tham lam, hôm nay dù bất cứ giá nào lão cũng phải lấy được pháp khí của chúng nó.
Kế hoạch lúc đầu chính là ba cái đầu quỷ cắn xé lẫn nhau đến khi còn một rồi ăn thêm oán khí của Hứa Thính Nhàn thì quỷ cổ sẽ hoàn tất, vậy mà hiện tại...
Nếu đã vậy đừng trách lão tàn độc....
Phương Dĩ Niên xoay người từ phía sau giá lấy ra một cây kiếm gỗ đào, ánh đèn đỏ trên trần ánh lên một bên mặt lão âm trầm quỷ dị.
Tay lão nắm chặt cây kiếm, dứt khoát xoay người.
Khúc Chấn đang chuyên tâm thao túng lệ quỷ, Bạch Nguyên Cang thì một lòng đều đặt lên quỷ cổ nên cả hai đều không chú ý động tác của Phương Dĩ Niên.
Hoặc là nói, Khúc Chấn cùng Bạch Nguyên Cang đều tín nhiệm Phương Dĩ Niên vì lão là sư phụ của họ.
Đặc biệt là Bạch Nguyên Cang, gã là một cô nhi, là Phương Dĩ Niên nhận nuôi gã cũng là người dạy gã nên đối với Bạch Nguyên Cang thì Phương Dĩ Niên không chỉ là sư phụ mà còn là một người cha, nên không bảo giờ nghĩ đến lão sẽ làm hại gã.
Kết quả của sự tín nhiệm lão chính là...
Kiếm gỗ đào trực tiếp đâm xuyên tim Bạch Nguyên Cang, Bạch Nguyên Cang trước tiên cảm nhận không phải nỗi đau mà chính là sự khϊếp sợ.
Gã trừng lớn hai mắt khó tin mà nhìn về người đang cầm kiếm gỗ đào đâm vào tim gã.
Người sư phụ từ ái ngày thường luôn mỉm cười, dạy dỗ nuôi lớn gã bây giờ lại đứng trước mặt gã,khuôn mặt đầy sát khí sương lạnh trong mắt nồng đậm điên cuồng, còn có kích động và hưng phấn.
Giống như lão đâm thủng tim không phải là đồ đệ ruột mà chính là kẻ thù truyền kiếp.
Bạch Nguyên Cang nắm lấy kiếm gỗ đào đã xuyên thủng ngực của gã, gã có thể cảm nhận máu của chính bản thân đang chảy ra đất thành một vũng lớn, gã nhìn người trước mặt gian nan mà mở miệng
“Sư phụ, vì…… Vì cái gì?”
“Bởi vì ngươi mới là mẫu cổ chân chính”
Không chờ Phương Dĩ Niên mở miệng, Hạ Cô Hàn đã lên tiếng trước. Bạch Nguyên Cang nghe thì xoay đầu qua, ánh mắt dần tan rã, ý thức cũng tiêu tán. Gã cố chấp mà cắn lưỡi muốn đổi lấy chút thành tỉnh cuối cùng để nghe đáp án.
“ Ngươi là Thuần âm chi thể, là vật chứa quỷ cổ tốt nhất.”
Người cũng sắp chết, Hạ Cô Hàn cũng chả khó khăn mà giấu diếm nên liền trực tiếp mà giải thích nghi hoặc của gã.
Bạch Nguyên Cang từ lúc đầu đã dụng tâm dùng chính máu của bản thân nuôi cổ quỷ, gã cho rằng khối bạch ngọc là khay nuôi cấy quỷ cổ nhưng không ngờ... Không ngờ chính gã mới là mẫu cổ chân chính.
Một khi quỷ cổ thành cũng chính là lúc nó sẽ phá cơ thể Bạch Nguyên Cang, cắn nuốt linh hồn của gã.
Thuần âm chi thể chính là mẫu cổ tốt nhất. Lúc trước cũng vì nhìn ra như vậy nên Phương Dĩ Niên mới thu dưỡng Bạch Nguyên Cang, chỉ vì quỷ cổ sau này.
Nếu quỷ cổ có thể phác bạch ngọc chui ra sau đó lại chui vào Thuần âm chi thể thì sẽ có sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có, đến lúc đó dù là thiên sư lục cấp cũng chưa chắc làm gì được quỷ cổ.
Mỗi một con quỷ như vậy xuất hiên chính là mưa máu nhân gian.
Thì ra thầy trò tình thâm cuối cùng chỉ là lợi dụng. Chân tướng luôn tàn nhẫn.
Bạch Nguyên Cang mang theo oán hận với Phương Dĩ Niên mà dần mơ hồ.
Phương Dĩ Niên một chút lòng áy náy đều không có, ngược lại càng ngày càng thấy hưng phấn, Bạch Nguyên Cang càng hận lão thì oán khí sẽ càng mãnh liệt, đối với quỷ cổ chỉ có lợi chứ không hại. Truyện Đô Thị
Lão quá chăm chú nhìn Bạch Nguyên Cang nên không phát hiện quỷ cổ đang bị Hạ Cô Hàn nhốt trong tường linh khí cũng dần trở nên yếu.
Khi Khúc Chấn phát hiện, thì hoàn toàn ngơ ra, gã không nghĩ đến Phương Dĩ Niên có thể lạnh lùng một kiếm đâm xuyên ngực Bạch Nguyên Cang, lúc đó câu cẩn thận trong miệng của gã đối với Bạch Nguyên Cang cũng không kịp.
Kết quả của Bạch Nguyên Cang hôm nay, có phải cũng là kết quả của gã ngày mai hay không? gã cũng không dám nghĩ. Không... Phải là lúc thấy Phương Dĩ Niên lạnh lùng nhìn bọn Vương Hằng chết gã cũng nên ý thức được kết quả của bản thân mới đúng.
Phương Dĩ Niên đã sớm không phải là người, vì đạt được mục đích. Tất cả chỉ là đá lót chân cho lão!
***
Bạch Nguyên Cang rốt cuộc cũng đoạn khí.
Thời cơ tới rồi!
Hạ Cô Hàn nhanh chóng kháp pháp quyết, sáu mặt linh khí liền biến thành một quả cầu đè ép quỷ cổ bên trong.
Tay trái của y bắn ra liên tục sáu lá bùa, sáu lá bùa vàng bay vòng quanh quả cầu Linh khí.
“Bạo!”
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm vang lớn, sáu lá bùa đồng loạt nổ tung, kéo theo quả cầu Linh khí nhốt quỷ cổ cũng nổ mạnh.
Cuối cùng chỉ còn lại một ngọn lửa màu đen, hừng hực mà cháy.
Tiếng nổ mạnh bất ngờ khi Phương Dĩ Niên phản ứng quay lại chính là quỷ cổ đã hoàn toàn biến mất.
Là người tạo mẫu cổ, Phương Dĩ Niên cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, từ miệng lão nhanh chóng phun ra ngụm máu.
Lão cảm nhận được mẫu cổ chết lẫn quỷ cổ cũng không còn.
“Sao có thể?”
Phương Dĩ Niên ngây ngốc mà nhìn ngọn lửa đen đang hừng hực cháy, không thể tin quỷ cổ có thể bị tiêu diệt.
Bên này Hạ Cô Hàn còn thêm dầu vào lửa, khinh bỉ mà nói.
“ Ta cứ nghĩ là cổ sư nào lợi hại thì ra chỉ là thằng học việc gà mờ, phí thời gian.”
Hạ Cô Giang đang khϊếp sợ cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, thằng anh họ của cậu đang chém gió thì cậu là em phải thêm vài đao vào để thành bão chứ.
“ Gì gì mà nhanh vậy, slow motion lại đi. Em chưa nhìn kịp!”
Hạ Cô Hàn: “……”
Mịa mày, có thêm gió cũng đừng giật thành lốc vậy chứ. Hạ Cô Hàn nhẫn xuống câu chửi thề mà nói tiếp.
“ Cơ thể Bạch Nguyên Cang chính là mẫu cổ, quỷ cổ là tử thể. Gϊếŧ chết mẫu cổ là một cách để luyện quỷ cổ nhanh chóng nhưng cũng là đường cùng. Vì thời khắc mẫu cổ chết cũng là lúc quỷ cổ yếu ớt nhất, khi oán khí của mẫu cổ chuyển hết đến quỷ cổ thì mới là con quỷ cổ chân chính.”
Nói túm gọn nhất, nhưng Hạ Cô Hàn nói xong cũng muốn tụt hơi, cảm thấy bản thân quá tốn lực rồi, liền nhanh chóng bước đến bên cạnh Cố Tấn Niên mà dựa vào người hắn.
Lão quỷ mới ăn buffet xong, nên khi Hạ Cô Hàn dựa tới thì hắn cũng nhanh chóng vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu vợ truyền nhiệt khí qua cho Hạ Cô Hàn, thân thể Hạ Cô Hàn như có một dòng suối ấm rót vào, mệt mỏi đều tiêu tán.
Haaaaaaa. Thoải mái quá!!!
Hạ Cô Giang nghe thì nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, hé hé cười nói.
“ Vậy có phải chính lão ngu đó đưa nhược điểm cho anh hay không? Bởi vậy mới nói chưa chắc nhiều tuổi thì nhiều IQ nha!”
“Có thể nói như vậy.”
Phương Dĩ Niên: “……”
Giờ này lão mới hiểu, từ lúc đầu lão đã lọt vào cái hố mà Hạ Cô Hàn đào sẵn, y chỉ là nhàn nhã coi lão như hề.
Phương Dĩ Niên nhìn về phía Hạ Cô Hàn, ánh mắt không còn khinh thường, mà tràn đầy hoảng sợ.
“ Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hạ Cô Hàn cười: “ là ba ngươi nha!!!”
Phương Dĩ Niên: “……”
Gã lại lần nữa phun ra búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Cô Giang thấy thì không khỏi thumbs up' với Hạ Cô Hàn, quả thật thằng anh họ của y ít nói nhưng nói câu nào là mất nết câu ấy mà. Cậu lấy trong túi ra lá bùa lại bộ dáng trai đa cấp lên giọng.
“ Phóng cái này ăn mừng nha. Đây là bùa Tiểu Mễ nghiên cứu á, gọi là bùa tín hiệu, có nó lễ tết tiết kiệm khối tiền mua pháo.”
Hạ Cô Giang nói dứt lời thì lá bùa cũng bốc cháy, trong phòng mật thất nhanh chóng bùm bùm cắc cắc không khác gì tiếng pháo hoa, náo nhiệt cực kỳ.
Chỉ là trong phòng mật thất kín này lại thoang thoảng mùi vị quen thuộc.... Có chút thúi...
Hạ Cô Hàn mặt như đưa đám mà nhìn thằng em ngu đần.
“ Má nhà mày bắn pháo mùi bún ốc à?”
Bụng Hạ Cô Giang cũng cùng lúc rồn rột kêu to, chửi một lần hay hai lần cũng là bị chửi, cậu quen rồi.