Hạ Cô Hàn từ WC ra thì mắt liền lia đến chỗ ông chồng quỷ đang đứng bên mép ghế nhìn màn hình điện thoại.
Không hiểu vì cớ gì, Hạ Cô Hàn cảm thấy sắc mặt lão quỷ nhà y bỗng dưng hồng nhuận một cách khác thường, lão quỷ già mắc cỡ sao? Cây thường xuân nở hoa à????
Hạ Cô Hàn liền bước đến bên cạnh ông chồng quỷ. Cố Tấn Niên nghe được tiếng bước chân quen thuộc liền ngẩng đầu lên mà nhìn, hành động vô cùng tự nhiên tắt màn hình, dẹp điện thoại vào túi.
“Làm sao vậy?”
Hạ Cô Hàn híp híp mắt, vẻ mặt hồ nghi: “ anh đang xem gì vậy?”
“Tiểu thuyết.” Cố Tấn Niên thực bình tĩnh, hắn xác thật cũng không lừa Hạ Cô Hàn, chỉ là 'tiểu thuyết ' lần này khác hoàn toàn với tiểu thuyết trước đây.Hạ Cô Hàn miễn cưỡng tin tưởng ông chồng.
Nhưng Hạ Cô Giang bên này nhìn Hạ Cô Hàn lại nhìn Cố Tấn Niên, trực giác cho cậu biết cái kiến nghị khi nãy của bản thân có khả năng ảnh hưởng đến sự hài hoà vợ chồng của thằng anh họ. Nên cậu chọn cách im lặng mà sống.
Hạ Cô Giang nhanh chóng đi rửa mặt mũi vệ sinh cá nhân, khi cậu bước ra đã thấy Hạ Cô Hàn xong xuôi chuẩn bị xuất phát.
“Hiện tại liền đi sao?” Hạ Cô Giang hỏi.
Hạ Cô Hàn: “ ừ.” xong rồi nghĩ nghĩ lại nói: “ mày định vị chỗ Hứa Tư Nhã đi”
Hạ Cô Giang theo bản năng định hỏi lại “ sao anh không làm?” Nhưng lời nói tới bên miệng liền dừng lại, bởi vì Hạ Cô Hàn sẽ mặt dày mà nói “Tao lười.”
Nếu đã biết kết quả như vậy cớ gì hỏi nữa cho tốn hơi, Hạ Cô Giang nhận mệnh mà lấy ra một tờ giấy vàng sau đó xếp thành một con hạc nhỏ, đang định hỏi Hạ Cô Hàn có đồ vật của Hứa Tư Nhã làm vật dẫn không? Thì Hạ Cô Hàn đã đưa ra tấm hình của cô ta.
Hạ Cô Giang có thể cảm giác được trong tấm hình này có tàn niệm của Hứa Tư Nhã nhất là ở đôi mắt.
Cậu cầm lấy tấm hình, giây tiếp theo tấm ảnh bỗng bốc cháy, lòng bàn tay Hạ Cô Giang bay lên làn khói đỏ, con hạc giấy vô tri đột nhiên há mỏ đem làn khói đỏ nuốt vào sau đó liền phẩy cánh như có sinh mệnh mà bay đi, dẫn đường cho bọn họ.
“Hạ Cô Hàn,đi rồi.” Hạ Cô Giang hô một tiếng, dẫn đầu chạy xuống lâu.
Hạ Cô Hàn không nhúc nhích, mà là nhìn về phía Cố Tấn Niên, dùng ngữ khí làm nũng mà thương lượng: “Lão quỷ, anh cùng Hạ Cô Giang đi đi, cho em ở nhà ngủ!”
Cố Tấn Niên không nói tiếng nào mà trực tiếp bế Hạ Cô Hàn lên, sau đó thản nhiên bước đi.
Hạ Cô Hàn: “……”
Hạ Cô Hàn: “ để em xuống, để em xuống! Em tự đi được!!!”
Tuy y lười nhưng y chưa liệt, mặt mũi y cũng chưa dày, đâu thể nào để ông chồng quỷ bồng như công túa vậy, rồi thằng em họ ngáo tỏi của y nhìn thấy thì cái hình tượng người anh trai uy nghiêm ít nói ngầu lòi của y còn gì nữa???!!!!!!
Cố Tấn Niên nghe vậy cũng thả Hạ Cô Hàn xuống, sau đó cùng đi ra đầu ngõ. Hạ Cô Giang ngoài này đã bắt được taxi, đứng chờ hai vợ chồng thằng anh mà muốn quạu.
Tài xế hỏi: “Đi đâu……”
Lời nói còn chưa xong, Hạ Cô Giang liền ở trước mặt tài xế búng tay một cái, ánh mắt tài xế lập tức trở nên dại ra, giống cái rối gỗ giật dây.
Hạ Cô Giang: “Đuổi theo con hạc giấy phía trước”
Tài xế: “ được.”
Xe khởi động, hướng tới Quần Tương Sơn mà chạy.
Hơn 20 phút sau, taxi cũng dừng lại ngay quốc lộ ở bên đèo Quần Tương Sơn.
Đi ngang qua một căn biệt thự, Hạ Cô Hàn đột nhiên hướng ngoài cửa sổ mà nhìn. Trước cửa căn biệt thự có một cô bé bận váy công chúa màu đỏ, tay ôm một chú mèo đen, cô bé tựa hồ nhận ra ánh mắt của Hạ Cô Hàn liền khẽ run lên.
Hạ Cô Hàn thu hồi ánh mắt, lại nghiêng đầu dựa vào vai Cố Tấn Niên chợp mắt, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cố Tấn Niên rũ mắt nhìn khuôn mặt Hạ Cô Hàn một cái, hơi chỉnh lại thân hình để cậu vợ dựa đươc thoải mái hơn. Taxi rất nhanh đã mất hút trên đèo quốc lộ.
Cô bé váy đỏ mới nhẹ nhàng thả lỏng, bàn tay khẽ vuốt ve lưng mèo đen, giống như tự an ủi chính bản thân mình.
“ Không sao hết. Không sao hết. Họ không có ác ý!!”
Lại qua mười phút.
Tài xế taxi cùng hạc giấy đồng thời dừng lại cùng lúc trước một căn biệt thự, Hạ Cô Giang vỗ vỗ nhẹ lên trán tài xế taxi vài cái, nhẹ giọng nói:“ trở về đi.”
Sau đó cậu nhanh lấy tờ 100 nhét vào túi áo tài xế, sau đó mới thong thả xuống xe.
Tài xế taxi như bị mông du, một đường mơ mang chạy xuống đèo, đến khi đón một vị khách mới thì vô tình sờ túi lấy ra được tờ 100, tài xế ngơ ngác, buồn bực cực kì cảm thấy tờ tiền này là sao, tài xế taxi hoàn toàn không nhớ gì về vụ chở khách lên Quần Tương Sơn.
***
Đây là một khu biệt thự kiểu Trung Hoa, lặng lẽ mà đứng giữa sườn núi trang hoàng phi thường khí phái.
Từ cửa vào, đập ngay vào mắt là một hoa viên rộng lớn. Hồ sen lớn chính giữa sân bên trong đều là những tán lá đài hoa cao vút, cánh hoa nở rộ khoe sắc. Nếu nhìn kĩ có thể thấy quanh quẩn hồ sen là những lọn khói đen, khiến hình ảnh phản chiếu của chúng đều cong vẹo mơ hồ như có một thứ gì từ dưới nước nhảy lên.
Xung quanh trồng cũng không ít cây cạn và hoa, khung cảnh quả thật xinh đẹp không sao tả xiết, nhưng bọn họ vừa đặt chân vào đã cảm thấy cả người không được khỏe.
Cảm giác khó chịu vô cùng.
Rõ ràng là ngày nắng, nhưng căn biệt thự lại như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, như mặt trời không thể chiều rọi. Không khí xung quanh cũng trầm ngưng, giống như muốn bước vào phải phá một tầng hơi nước.
“ Chỗ này không giống người ở!”
Hạ Cô Giang đi ở hành lang thượng, không nhịn được mà lẩm bẩm.
Đừng nói là người thường, thiên sư ở trong này hẳn cũng không sống được bao lâu,vì thân thể và cơ năng sẽ bị âm khí cùng oán khí ăn mòn.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà đánh ngáp một cái, mặc kệ Hạ Cô Giang. Biệt thự như vậy lại không có sinh khí, hai người một quỷ đi dọc hành lang, còn chưa đến sảnh ngoài liền nghe được một tiếng gào rống cuồng loạn.
“Ở bên trong!” Hạ Cô Giang nhanh chóng mà đi qua. Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ, cũng nhanh đi theo.
Sảnh ngoài biệt thự là một mảnh hỗn độn, một người nam nhân trung niên đang nằm sấp bên cửa hổn hển hô hấp, nhưng thở ra còn nhiều hơn hít vào. Bộ dáng của gã còn đang trong trạng thái bò ra, sau lưng là một mảng huyết nhục mơ hồ, dưới đất kéo một vệt máu dài.
Giữa đại sảnh, có vẽ một linh trận, đường nét phức tạp loé linh quang. Hứa Tư Nhã đang bị nhốt bên trong, mái tóc đen như thác nước liên tục lay động.
Cả người cô ta quỳ bên trong linh trận, khuôn mặt tái nhợt gân xanh gân đỏ nổi lên chi chít khắp khuôn mặt và cổ, trong mắt đen thui chảy đầy huyết, thù hận cùng phẫn nộ tràn đầy.
Linh khí trong linh trận như những sợi dây thừng trói chặt Hứa Tư Nhã, chúng nó như có ý thức mà xông thẳng vào hai tròng mắt của Hứa Tư Nhã muốn móc ra đôi mắt của cô ta.
Cùng lúc trong góc bỗng nhiên có người bò ra, theo hướng Hạ Cô Hàn mà nhào tới. Cũng may là y phản ứng mau lẹ nếu không bản thân đã bị kẻ kia ôm lấy. Khi Hạ Cô Hàn né ra mới thấy đó chính là Chu Chí Cường.
“ Ông chủ nhỏ, cứu tôi, cứu tôi!!!!” Chu Chí Cường run rẩy mặt mũi đều trắng bệch cắt không ra giọt máu, nước mắt nước mũi tèm, tứ chi run rẩy mà hướng về phía Hạ Cô Hàn xin cứu:“ ông chủ nhỏ... Ông chủ nhỏ, cạu giúp tôi... Giúp tôi ra khỏi đây....tôi đem hết gia sản cho cậu.... Cứu tôi....”
Hạ Cô Hàn thật đúng là nghiêm túc suy tư một phen, “ được nha.”
Hai chữ được nha đối với Chu Chí Cường không khác gì bùa qa cứu mạng, gã cảm thấy bản thân có thể sống rồi. Nếu gã mà biết Hứa Tư Nhã đến gặp Vương tổng sẽ xảy ra cái tình huống này thì có cho gã 100 lá gan, gã cũng không dám đến
Lúc đầu, gã với Hứa Tư Nhã vừa vào biệt thự, liền thấy Vương Hằng đứng trước đại sảnh chờ.
Phía trước hắn cùng Hứa Tư Nhã đi vào biệt thự, liền nhìn đến ở trong đại sảnh chờ Vương Hằng Tài.
Hứa Tư Nhã vừa thấy đến Vương Hằng liền phong tình vạn chủng đi qua, Vương Hằng Tài cũng giữ chút bình tĩnh liền vội vàng ôm cô ta vào lòng.
Nhưng vừa ôm thì biến cô cũng ập tới, bàn tay Hứa Tư Nhã đi chuyển đến giữa lưng Vương Hằng, sau đó không báo trước mà trực tiếp đâm vào tươi sống móc trái tim ra.
Chu Chí Cường đứng bên chính mắt thấy tất cả, chân liền mềm nhũn. Muốn chạy cũng không còn sức để chạy. Vương Hằng bị móc trái tim mà vẫn chưa biết nguyên nhân, cả khuôn mặt đều là sợ hãi hoảng loạn bò ra ngoài, cả người đều là máu kéo theo dưới đất một vệt dài. Chính là gã vừa bò miệng vấn thoi thóp kêu cứu “ đại.... Sư.... Cứu...!!!”
Chỉ là cái người được Vương Hằng gọi là đại sư hoàn toàn không xuất hiện. Vương Hằng bò đến cửa cũng đoạn khí, hai mắt vẫn chằm chằm mà nhìn Chu Chí Cường đang xụi lơ dưới đất.
Chu Chí Cường hồi lâu rốt cuộc tìm về một chút sức lực, bò đến một góc mà trốn.
Gϊếŧ được không kẻ thì nhưng lòng của Hứa Tư Nhã chả vó chút nào khuấy khoả. Vì cô nhận ra nơi này có chút không thích hợp.
Vương Hằng trước nay trên người luôn đeo thêm chút thứ khiến Hứa Tư Nhã chưa bao giờ lại gần gã được. Hôm nay, đến đây trong lòng Hứa Tư Nhã đã chuẩn bị sẽ đồng quy vu tận với Vương Hằng nhưng từ đầu tới cuối cái thứ kia cũng không xuất hiện.
Hứa Tư Nhã trong lòng liền biết có trá, đang muốn rời đi, thì dưới chân dâng lên một cổ năng lượng quỷ dị. Từng đợt từng đợt lực đem cô trói trụ.
Nên khi nhóm Hạ Cô Hàn đến thì thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Bất quá Hạ Cô Giang có chút không minh bạch nên trực tiếp nhìn về Hạ Cô Hàn mà hỏi.
“ Có phải anh làm gì không?”
Lúc trước Hạ Cô Giang suy đoán, quỷ cổ kia hẳn là luyện đến lúc quan trọng nhất, oán khí Hứa Thính Nhàn chính là mấu chốt để thành quỷ cổ. Những kẻ đó đem Hứa Tư Nhã đến đây vì muốn tách oán khí của Hứa Thính Nhàn ra, chỉ là tại sao lại bức Hứa Tư Nhã hiện nguyên hình mà không chịu trực tiếp lấy đôi mắt cô ta.
“ Tao không làm gì cả. Tất cả đều là chấp niệm mà thôi!” Hạ Cô Hàn khẽ lắc đầu mà đáp.
Chấp niệm có thể khiến Hứa Tư Nhã từ người nguyện trở thành lệ quỷ để trả thù. Cũng có thể hoá thành năng lực bảo hộ cô ta không bị thương.
Nếu muốn hỏi Hạ Cô Hàn thật sự đã làm cái gì, chẳng qua y chỉ dùng một ít thủ đoạn, tăng mạnh chấp niệm của Hứa Thính Nhàn về việc bảo hộ Hứa Tư Nhã. Cho nên dù bị vây trong linh trận, linh khí cũng không thể cướp được đôi mắt của cô. Nếu đôi mắt kia trực tiếp bị móc xuống để luyện quỷ cổ thì mạng sống Hứa Tư Nhã cũng đồng nghĩa với cuối đường.
Hạ Cô Giang hiểu rõ.
Đang muốn nói cái gì, thì trời đột nhiên tối sầm. Hắc ám nhanh chóng quét đến, khoảng khắc như bóng tối nuốt toàn bộ thế giới.
Hồ nhân tạo trong hoa viên không gió cũng cuồn cuộn nước, những thứ nấp dưới nước cũng nhanh chóng ngóc đầu dậy. Chúng nó thừa dịp bóng tối mà lặng im bò vào sảnh ngoài biệt thự.
Tiếng nước róc rách trong không gian yên lặng nhanh chóng được phóng lớn, làm cho da đầu người khác trở nên tê dại.
Hạ Cô Hàn không nhìn cũng đủ biết Cố Tấn Niên đang đứng đâu, y vươn tay chọc chọc cánh tay của ông chồng quỷ, giọng nói nhàn nhã không hề có chút khẩn trương.
“ Lão quỷ, tới anh!!”
Cố Tấn Niên lại trực tiếp lui một bước.
Hạ Cô Hàn: “……” sao thằng cha này cứ lùi hoài vậy, thành thói à, lùi bước để thấy y rõ hơn hay gì???
“ Tại sao cứ bắt em ra tay?” Hạ Cô Hàn cực kì bất mãn mà lẩm bẩm. Bàn tay vừa mở ra thì linh khí xung quanh nhanh chóng tụ lại thành một chiếc roi cho y.
Đồng thời, tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, hơi nước ẩm ướt lan tràn, Hạ Cô Hàn cũng thấy được cái ' thứ' kia là gì.
Nó không khác gì một cái lưỡi phiên bản lớn, trơn trượt nhớp nháp còn có mùi tanh tưởi ghê tởm. Hạ Cô Hàn xém chút là huệ..... Bàn tay nhanh chóng vung lên, roi dài theo hướng đó mà quất tới.
Cái lưỡi còn chưa chạm đến y thì đã bị roi cuốn lấy, âm thanh xèo xèo như thịt đặt trên than hồng nhanh chóng phát ra, cái lưỡi kia bị thiêu cháy không còn một mảnh.
Hạ Cô Giang cũng nhanh chóng thích ứng được bóng tối. Vừa nhìn cảnh tượng xung quanh thì ốc bươu, ốc lác toàn thân đã nổi lên cả kí.
“ Moẹ choa nó, cái éo gì đây?”
Trên sảnh cơ ngơi đều là cóc, trên đầu của những con cóc là một đứa nhỏ cả người đều có u bướu chảy mủ máu, mà mỗi một u bướu lại là một khuôn mặt người. Nếu chỉ là cóc thì quá bình thường, mà chúng nó hiện tại cũng chưa công kích hay gì
Chỉ là chúng quá nhiều khiến cho thị giác cảm thấy ghê tởm không thôi.
“ọccccccc ——”
“Ọcccccc——”
Tĩnh mịch nháy mắt thối lui, tiếng cóc kêu hết đợt này đến đợt khác, tạo thành sóng âm công kích.
Chu Chí Cường đang co cụm ở một góc mà cảm thấy đầu đau rút, giống như có người đang cầm búa từng nhịp mà nện lên đầu gã, nhanh chóng Chu Chí Cường đau đến nỗi lăn bò ra đất.
Mắt thấy một cái lưỡi dài đang vươn đến muốn cuốn lấy Chu Chí Cường mà nuốt vào bụng thì một lá bùa cùng lúc xé gió bay đến, tiếng sấm vang lên, cái lưỡi cùng con cóc kia bị bùa đập vào nhanh chóng nổ tung.
Hạ Cô Giang vài bước nhảy qua,đem Chu Chí Cường kéo tới phía linh trận mà thảy gã vào, gã lag người thường nên linh trận sẽ không gây tổn hại cho gã, đó cũng xem như ngừa mấy con cóc tấn công gã.
Chờ Chu Chí Cường phản ứng lại thì đã đối diện với khuôn mặt quỷ đầy gân của Hứa Tư Nhã, quá bất ngờ... Quá yomost, gã không kịp chuẩn bị tinh thần nên liền trực tiếp ngất xỉu.
Bên kia, Hạ Cô Giang ném bùa không khác gì mấy dì mấy thím ném muối xả xui, bùm bùm ầm ầm âm thanh sóng động như đốt pháo hoa chúc mừng năm mới.
Chỉ là....
Hạ Cô Hàn: “ sao tao thấy mấy lá bùa mày xài quen thế nhở?”
Hạ Cô Giang lại ném một lá bùa vào con cóc đang ở gần mà nói:“ ở trong hộc tủ quầy thu ngân á. Anh vẽ à? Hàng chất lượng quá ta!!!”
Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ liền nhớ tới hình như trong ngăn kéo tủ có bùa, nhưng đó chỉ là hàng thứ phẩm y hoạ không chuẩn nên thuận tay vứt vào thôi.
Như nghĩ được gì, bỗng dưng Hạ Cô Hàn lại lui một bước như ông chồng quỷ của y, đem chiến trường giao hết lại cho thằng em họ.
Cố Tấn Niên cũng nhanh chóng nhìn cậu vợ bỗng đứng ngang hàng với hắn mà hơi nhướng mi. Hạ Cô Hàn không thấy gì mắc cỡ cười đến nhe răng cấm, tự tin mà nói.
“ Bùa em vẽ, đã xuất lực rồi!”
Cho nên hiện tại có thể quang minh chính đại mà đứng xem múa khỉ ư?
Cố Tấn Niên: “……”
Hạ Cô Giang: “……”
Hạ Cô Giang nghe xong muốn lảo đảo, địu mợ vợ chồng hai người đều lùi để thấy tui rõ hơn hả? Nhưng so thực lực với hai vợ chồng kia, dù cậu có tức cũng không dám làm phản. Nhanh chóng ổn định thân mình mà lần nữa thảy bùa.
Chỉ vài phút sau, bùa thảy cũng không còn, mà cóc bị nổ banh xác cũng không ít. Toàn bộ sảnh đều thúi đến nồng nặc.
Hạ Cô Giang lại rút từ túi ra một lá bùa, vẻ mặt không khác mấy thím đa cấp gặp con mồi mà trưng sản phẩm mới, vô cùng tự tin với đời, dõng dạc mà nói.
“ Đây là bùa tiểu Mễ nghiên cứu ra, để khử mùi. Giờ cũng đến lúc nên dùng rồi.”
Lá bùa màu vàng trong tay Hạ Cô Giang nhanh chóng bốc cháy, và chính là.... Méo có mùi gì cả, nhưng lại có thể xua đi mùi cóc thúi.
Hạ Cô Giang thiệt không thể cười nổi, cơ mặt từng cơn co giật, còn Hạ Cô Hàn ha ha cười lạnh.
“ Tạo nét cho nhiều vào.”
“ Ai mà biết. Tiểu Mễ không không nói nó có mùi của hoa thạch nam.”
Hạ Cô Giang cố vớt vác lại khuôn mặt đa cấp mà nói:“ hay để em đốt lại lá khác.”
“ Mày có chắc mùi khác thơm hơn không?”
Hạ Cô Giang trực tiếp câm lặng, nhanh chóng mà chuyển đề tài “ những kẻ đó có cổ sư?”
Nếu chỉ là thiên sư mà muốn luyện chế quỷ cổ thì không khác gì trong mèo vẽ hổ, những con cóc đó chỉ có những cổ sư chân chính mới có thể luyện chế và sử dụng.
Những con cóc đó và cổ trùng là cùng một loại, nếu không phải Hạ Cô Hàn có bùa trực tiếp khiến chúng nổ tan xác thì nếu chỉ gϊếŧ bình thường thì những con cóc sống sẽ ăn xác những con cóc chết sau đó sẽ càng cường đại hơn. Không khác luyện độc cổ.
***
Căn biệt thự vẫn chìm trong bóng tối nhưng không hề ảnh hưởng đến tầm mặt hai anh em Hạ gia, bọn họ đi trong bóng đêm không khác gì đi giữa trời sáng, vài bước đã nhanh chóng bước đến trước linh trận.
Linh trận không có ảnh hưởng gì với Hạ Cô Hàn, nhưng y cũng không có cách để phát trận nên y liền đặt một tầng cấm chế bên lên linh trận khiến nó chuyển từ trạng thái giam cầm thành bảo hộ. Để Hứa Tư Nhã cùng Chu Chí Cường bên trong được an toàn.
Mất đi công kích của linh trận, bộ dáng Hứa Tư Nhã nhanh chóng trở lại bình thường, cô đứng lên liền hướng Hạ Cô Hàn làm một cái lễ thật kính trọng.
Bây giờ cô mới minh bạch, kẻ sau màn có bao nhiêu cường đại, nếu không có Hạ Cô Hàn thì cô không trả được thù mà còn là một cái công cụ để chúng thực hiện ý nguyện.
Hạ Cô Hàn khẽ nghiêng người né mà nói: “Chỉ là giao dịch.”
Bên đưa tiền bên làm việc, thoả thuận hai bên, không ai nợ ai.
***
An trí Hứa Tư Nhã cùng Chu Chí Cường xong thì, Hạ Cô Hàn tiếp tục đi vào bên trong biệt thự.
Những kẻ bên trong biệt thự đương nhiên biết nhóm Hạ Cô Hàn đến, họ cũng đương nhiên biết rõ chuyện gì nãy giờ xảy ra ở sảnh ngoài, kinh ngạc đương nhiên là có nhưng tuyệt đối không có sợ hãi vì với họ quỷ cổ là thứ cực kỳ quan trọng, nó là nguồn năng lượng rất lớn.
Chỉ có thằng điên mới cự tuyệt thứ như vậy.
Một đường của Hạ Cô Hàn đi thì bị tập kích không ít cổ trùng, nhưng chúng cũng không gây ảnh hưởng gì đến hai người một quỷ đang theo hơi thở của thiên sư còn lưu lại.
Đi một vòng quanh biệt thự hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được một cái mật đạo. Mật đạo ngoằn nghèo không khác gì một con rắn, càng đi càng sâu và càng nhiều ngõ ngách.
Đi muốn rách cả háng rốt cuộc cũng đụng tường.... Nhưng nếu nhìn kĩ thì nó chính là một cảnh cửa..
Hạ Cô Giang khẽ nhìn qua thằng anh họ bộ dáng nhàn nhã như đi khám phá danh lam thắng cảnh nên cũng theo sau mà bước vào bên trong.
Mật thất rộng lớn trên trần treo một cái đèn màu đỏ sậm, đem toàn bộ phòng mật thất nhuộm đỏ sậm không khác phố đèn đỏ. Bốn phía đều là những cái giá áp sát tường, cơ ngơi bình gốm lớn nhỏ các loại.
Hạ Cô Hàn lướt mắt một vòng quanh căn phòng, y có thể cảm nhận trong những bình gốm đều là sát khí cùng âm khí nồng đậm, nếu không đoán sau thì trong mỗi bình gốm chính là phong ấn một con lệ quỷ.
Trong phòng mật thất có ba người, Hạ Cô Hàn cũng không cảm thấy xa lạ.
Phương Dĩ Niên hai đồ đệ của lão là Bạch Nguyên Cang và Khúc Chấn.
Lúc này Bạch Nguyên Cang ngồi ở giữa căn phòng, trong tay của gã cầm một khối bạch ngọc. Nhìn bề ngoài mịn màng không tì vết. Nhưng trong mắt Hạ Cô Hàn thì khối bạch ngọc đó đã ướt sũng máu tươi, cuốn quanh chính là hắc khí, có vô số đôi tay muốn thoát ra khỏi khối bạch ngọc.
Phương Dĩ Niên cùng Khúc Chấn một trái một phải đứng hai bên Bạch Nguyên Can.