"Ngon... ngon mà..." Dụ Trừng cố trưng ra vẻ chân thành đáng tin, liều mình gắp một đũa nấm đưa vào miệng, "Chỉ là em không thích ăn cà rốt..."
Đối phương nhìn cậu một cái, nói: "Ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng."
Cặp đũa đang bới bới lựa lựa của Dụ Trừng lập tức đứng hình, cậu gian nan thốt lên: "Cũng không đến nỗi nào mà..." rồi lập tức che miệng lại "Em, em không phải có ý đó..."
Hu hu, sao càng nói càng bậy vậy nè.
Dương Tấn Hoài mặt vẫn đơ như khúc gỗ không biểu cảm, "Em ráng chịu đựng một chút...", y thoáng ngừng rồi nói tiếp, "Hết bữa nay rồi thôi."
"..." Dụ Trừng khóc không ra nước mắt, thiếu chút nữa đã quỳ xuống ôm đùi anh cầu tha thứ, xin anh đừng dùng sức mạnh của băng giá đông chết em mà.
Bữa cơm tối rốt cuộc kết thúc trong không khí gượng gạo giữa đôi bên. Dụ Trừng một lòng muốn lập công chuộc tội, nhảy vào xung phong rửa bát lại bị đuổi ra khỏi bếp.
"Đi tắm."
"...dạ."
Cậu đành không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lăn đi tắm.
Tắm rửa thơm tho sạch sẽ xong, Dụ Trừng dùng khăn lông trùm lên đầu quấn thành hai cục hai bên, ôm ipad, sung sướng nhảy lên giường.
Không cần nấu cơm, không cần rửa chén, ăn xong lại nằm mới chính là cuộc sống đáng sống chớ, quá đã!
Vừa muốn ôm chăn nệm lăn hai vòng, mông Dụ Trừng cà xuống nệm, cả người cậu liền cứng lại.
...Đau mông quá.
Dụ Trừng nhíu mày, cẩn thận lăn lại thành tư thế nằm sấp. Cả ngày bận rộn cố không để ý đến chỗ bị đau thì không sao, đến lúc nghỉ ngơi thả lỏng đành chịu đau một chút vậy.
Cảm giác giống như ăn xong một đống ớt rồi phải đi đại tiện, vừa đau lại vừa xót, lại còn khó ra nữa chứ...
Dụ Trừng nghĩ vớ nghĩ vẩn một hồi tự làm bản thân ghê tởm, da gà da vịt gì đó cũng nổi hết lên.
Đúng lúc Dương Tấn Hoài đi vào liền nhìn thấy cảnh cậu mặc áo thun trắng dài qua gối, quần đùi in hình hoạt họa lộ ra cẳng chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, cả người nằm sấp chiếm gần hết cái giường.
Trong không khí phảng phất hương thơm tươi mát sau khi tắm rửa toả ra từ người cậu, từ bả vai gầy yếu, từ cái eo thon nhỏ lấp ló ngoài áo thun, từ cả đôi bàn chân trắng hồng kia.
Dụ Trừng biết bác sĩ Dương vào phòng, nhưng còn đang kẹt trong tổ đội đánh boss, đành mặc kệ, không thèm giữ ý giữ tứ gì nữa. Chờ đội trưởng cấp 60 một đao đánh chết con boss rắn xong, cậu từ sau lưng đội trưởng ùa lên trước vơ vét kinh nghiệm vật phẩm đã đời, thấy mình lên được một cấp, mới hí hửng quay đầu lại: "Bác sĩ Dương, anh rửa bát xong rồi ạ?"
"Rồi." Anh cầm ly nước trong tay, đi về phía cậu.
Dụ Trừng vội vàng nhổm dậy, quỳ trên giường, ngửa mặt nhìn đối phương.
Anh đến trước mặt cậu, đưa qua ly nước cùng hai viên thuốc trong tay.
"Uống thuốc đi."
"...đây là thuốc gì vậy?"
"Thuốc chống nhiễm trùng..." anh nói tiếp, "viên này để uống."
"Dạ..."
"Còn viên này để thoa ngoài da."
"Dạ... dạ...hả?!"
"Mở chân ra một chút."
"..."
Dụ Trừng cắn răng, cảm giác xấu hổ khiến cho khóe mắt cậu có chút đỏ. Lời nói của anh lại không cho phép cậu từ chối, đành nén xấu hổ, mở hai chân ra.
Cậu bây giờ chỉ còn mặc độc cái áo thun trắng, quần đùi đã cởi ra, phía dưới trần trụi, nằm sấp trên giường, dưới bụng lót một cái gối.
Đôi chân mở rộng khiến cho hai cánh mông mượt mà tròn trịa tách ra, một cái khe nhỏ cũng theo đó lộ rõ.
Dụ Trừng cảm giác được ánh nhìn của anh tập trung vào nơi đó, không khỏi càng thêm xấu hổ khẩn trường: "Bác, bác sĩ..."
"Thả lỏng." Âm thanh của y vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, "Đừng kẹp chặt cơ vòng *, nếu không ngón tay của anh không vào được."
*cơ vòng: lớp cơ giúp hậu môn luôn đóng chặt cho đến khi có nhu cầu đi đại tiện.
"..."
Đến giờ phút này, Dụ Trừng không khỏi suy nghĩ lan man mà bội phục bác sĩ Dương, lẽ nào đây chính là tinh thần y đức sáng chói trong truyền thuyết? Kể cả nói chuyện chọt mông cũng nghe vô cùng quang minh chính đại...
Nhưng mà nói gì thì nói...
"Em, em thả lỏng không được..."
Dương Tấn Hoài dường như cũng bó tay với sự bất hợp tác của cậu, anh im lặng trong một thoáng rồi mới nói: "Vậy em tự vạch mông ra đi."
"..." Dụ Trừng vừa xấu hổ vừa tức giận, xoay người ngồi dậy,
"Em, em không bôi thuốc nữa!"
Lập tức vai cậu bị túm lấy, kéo trở về.
"Không được." Dương Tấn Hoài mặt lạnh như băng, không nể nang nói thẳng, "Em muốn chờ đến lúc nhiễm trùng rồi xách mông vào bệnh viện khám chắc?"
"...Híc..." tại sao bác sĩ Dương được sung sướng còn cậu lại phải chịu khổ thế này cơ chứ?
Làm thụ thật sự là quá đáng thương... hu hu...
Rốt cục Dụ Trừng đem một bụng uất ức đáng thương, rưng rưng nước mắt, tự mình vạch mông ra cho đối phương chọt vào.
Lúc nghe thấy tiếng xé giấy bọc cùng tiếng găng tay y tế cọ vào nhau, cậu khẩn trương đến nổi toàn thân đều cứng đờ.
Làm gì mà vội vàng dữ vậy, chẳng bù với tối hôm qua tiền diễn thật là lâu... hu hu...
Dụ Trừng bị bàn tay mang theo sự lạnh lẽo của găng tay y tế chạm vào da thịt, khẽ run lên. Sau đó cậu cảm giác được kẽ mông bị hai ngón tay lạnh buốt vạch ra, một ngón tay khác mang đầy thuốc mỡ đưa vào, đụng phải hậu huyệt đang đóng chặt của cậu.
"A..." Dụ Trừng nghẹn ngào phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Đau lắm phải không?"
"Đau... Rất đau.... " Dụ Trừng vừa gật vừa thở dốc, muốn khóc vô cùng.
"Sưng như vậy tất nhiên phải đau rồi, vậy mà còn không chịu bôi thuốc." Anh quát khẽ, dùng đầu ngón tay xoay xoay một chút rồi cứ vừa xoay vừa chầm chậm đi vào, động tác kiên quyết nhưng lại không làm cho cậu chịu quá nhiều đau đớn.
Thuốc mỡ trắng mịn thoa vào vách thịt nóng bỏng bên trong liền như tan ra như nước, đem lại cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng, từng chút từng chút hòa tan cảm giác đau xót bên trong.
"Ừm..." Dụ Trừng lại nhíu mày, cảm thấy cũng không tệ như trong tưởng tượng, bèn thả lỏng không chút đề phòng bật ra tiếng rên rỉ.
Động tác Dương Tấn Hoài thoáng khựng lại, anh cũng không dừng quá lâu, ngón tay tiếp tục tiến sâu vào.
Dụ Trừng cắn môi, hai tay giữ mông không tự chủ được bắt đầu níu chặt hơn, dáng vẻ có chút vất vả, chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi mịn.
"Bây giờ đau không?" Đối phương hỏi cậu.
"..." Dụ Trừng gian nan lắc đầu một cái, "Không... Á..."
Không biết Dương Tấn Hoài vô tình hay cố ý, ngón tay y chạm vào một điểm nào đó, cả người Dụ Trừng bị kích thích, cong lại như con tôm khẽ run rẩy.
"Tốt lắm, không bị thương bên trong." Giọng nói của anh lúc này lại có vẻ bình tĩnh đến lạ thường.