Tác giả | Hoahongnohoa |
Tình trạng | Hoàn thành |
Lượt xem | 317 |
Thể loại | Đam Mỹ Trọng Sinh |
Dụ Trừng từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương và chăm sóc của ông nội, người đã nuôi cậu khôn lớn sau khi ba mẹ ly hôn. Hai ông cháu nương tựa vào nhau, tình cảm bền chặt không gì thay thế được. Khi cậu đỗ đại học, mặc dù vui mừng, nhưng trong lòng Dụ Trừng vẫn không yên tâm để ông nội đã lớn tuổi ở quê một mình. Cậu luôn cố gắng thu xếp thời gian để về thăm ông hoặc gọi điện hỏi thăm thường xuyên.
Một ngày nọ, trong lúc hai ông cháu đang ngồi trò chuyện, ông nội bỗng nheo mắt nhìn Dụ Trừng đầy ẩn ý, kéo cậu lại gần, bắt đầu một chủ đề không ngờ tới.
"Cháu thấy bác sĩ Dương thế nào?" Ông hỏi, giọng điệu vừa như dò xét, vừa như đã có sẵn câu trả lời trong lòng.
Dụ Trừng ngớ người, chưa kịp đáp thì ông nội đã không ngừng "tung hoa" ca ngợi bác sĩ Dương. Nào là "trẻ tuổi tài cao," nào là "đức độ hơn người," thậm chí còn khẳng định bác sĩ Dương là "một viên ngọc quý giữa chốn nhân gian." Ông miêu tả đến mức như thể sẵn sàng đóng gói cháu trai mình dâng tận tay bác sĩ mà chẳng cần hỏi ý kiến.
Suốt mấy ngày liền, Dụ Trừng bị ông nội "tụng kinh" đến nhức cả đầu. Mỗi lần về nhà, ánh mắt thiết tha đầy mong chờ của ông khiến cậu không cách nào từ chối. Cuối cùng, trong một phút bốc đồng, cậu quyết định ném quả bóng trách nhiệm sang người còn lại:
"Nếu bác sĩ Dương đồng ý, cháu cũng không ý kiến gì nữa!"
Dụ Trừng vừa dứt lời, ông nội lập tức sáng mắt, như thể vừa nhìn thấy cơ hội ngàn năm có một. Cậu chưa kịp hối hận thì ông nội đã hồ hởi xắn tay áo chuẩn bị "ra trận," khiến Dụ Trừng không khỏi dở khóc dở cười.
Liệu bác sĩ Dương có biết mình đã trở thành mục tiêu mai mối "chí mạng" của ông nội nhà họ Dụ? Và mối nhân duyên này sẽ đi về đâu, khi mà cả Dụ Trừng lẫn bác sĩ Dương đều không hề lường trước tình huống tréo ngoe này?