"Tướng quân Sử, chúng ta hết thức ăn rồi, hơn nữa
mọi người đã đói rồi, quan trọng nhất là, đến cả nước chúng ta cũng
không có!"
Một nhà khoa học tới bên Sử Tiến nói, bọn họ đã
nhiều giờ chưa ăn chút gì rồi, lúc này môi ai nấy đều đã bắt đầu khô nứt.
"Tôi biết." Sử Tiến gật đầu, tất nhiên cậu ta biết là
không có thức ăn, nhưng mà cậu ta cũng biết ý của nhà khoa học này,
chính là muốn cậu ta hối thúc Hi Vọng, mong bọn họ có thể mau chóng
nghĩ ra cách giải quyết hệ thống phản trọng lực.
Nhưng cậu ta tin tưởng thiếu gia nhà mình chắc
chắn đang nghĩ cách, cho nên không muốn thúc giục Hi Vọng.
"Ôi!" Nhà khoa học thở dài, lại ngồi về vị trí của
mình.
Thật ra đây đã là lần thứ ba hắn hỏi Sử Tiến như vậy
rồi, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng hắn tin Sử Tiến hiểu rõ ý hắn.
Có mấy binh sĩ trộm nhìn Sử Tiến, muốn nói gì đó,
cuối cùng cũng lựa chọn im lặng.
"Có ai không sợ chết không?" Sử Tiến bỗng nhiên
nhìn về phía tất cả các binh sĩ trong khoang tàu con thoi.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Sử Tiến, bọn
họ hiểu ý của Sử Tiến.
Bên ngoài vẫn còn một ít đồ ăn trong lều, Sử Tiến
muốn đưa bọn họ đánh ra ngoài để lấy lại đồ ăn trong lều.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã an toàn, nhưng họ cũng
biết rằng những con quái vật kia chắc chắn vẫn đang mai phục bên
ngoài, chắc chắn đang đợi bọn họ mở cửa tàu con thoi, sau đó cho bọn
họ một kích trí mạng.
"Tôi không sợ chết!"
"Dù sao trước sau cũng chết, tại sao trước khi chết
không giết thêm mấy con quái vật cơ chứ!"
"Phải phải, giờ chúng ta phải đánh ra, đến lều lấy
thức ăn, nếu không tất cả chúng ta có thể chết đói ở đây!"
Mọi người lần lượt đứng lên.
Ai là người không sợ chết?
Nào có ai là không sợ chết.
Chỉ là đôi khi bạn không muốn chết cũng không
tránh được.
Cho nên vào thời khắc mấu chốt này, dù sao cũng là
một lần chết, mọi người đương nhiên có thể bỏ lại chuyện sinh tử sang
một bên.
Nhìn tất cả binh sí đều mang khí thế thấy chết
không sờn, các nhà khoa học không khỏi xúc động.
Bình thường bọn họ chỉ tập trung nghiên cứu, nên
biết quá ít về những người lính này.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều cảm thấy một
sự chấn động, cũng nhìn ra tâm huyết trong những binh sĩ này mà người
thường không có.
"Được, đợi tôi hỏi những người trên tàu con thoi
khác!" Sử Tiến gật đầu, phát tần số cho tất cả các tàu con thoi trong khu
vực khai thác mỏ này.
"Mọi người, bên kia mọi người như thế nào rồi? Còn
có thể kiên trì bao lâu nữa? Bên này chúng tôi không có thức ăn, chúng
tôi định ra ngoài lấy thức ăn trong lều, mọi người có muốn đi cùng nhau
không?" Những truyện thế này, Sử Tiến cũng không mong tất cả mọi
người có thể tham gia.
Bởi vì sau khi bọn họ rời khỏi đây, đối với đa số
người mà nói thì chắc chắn là cục diện thập tử nhất sinh.
Cho nên nếu không muốn ra ngoài đánh một trận,
cậu ta cũng không cưỡng cầu.
Sống chết do số thôi.
"Sử Tiến, chúng tôi lập tức xuất phát đây, bảo mọi
người gắng kiên trì thêm một lát, chừng hai tiếng nữa là được rồi, chúng
tôi mang thức ăn nước uống đến cho mọi người." Lục Trần nói.
"Được, được!"
Sử Tiến kích động tới mức hét lên với mọi người:
"Các anh em, hạm trưởng đã đích thân đến cứu chúng ta, bọn họ mang
theo thức ăn và nước uống, tối đa hai giờ là đến nơi, mọi người cố gắng
thêm một lúc nữa!"
"Hạm trưởng muôn năm!"
"Hạm trưởng muôn năm!"
Tất cả mọi người nghe vậy đều hoan hô không ngớt,
vốn đang tuyệt vọng âm u, nhưng giờ đây đã trở thành một biển reo hò.
"Được rồi, được rồi, mọi người nên tiết kiệm sức lực.
Hai tiếng nữa chúng ta sẽ cùng đội hạm trưởng nghĩ cách giết sạch đám
quái vật Sao Hỏa chết tiệt này." Sử Tiến vội vàng nói.
Sau đó tất cả mọi người đều gật đầu, trở về vị trí
nằm xuống nghỉ ngơi.
Các nhà khoa học nghe tin Lục Trần đích thân dẫn
đội tới giải cứu họ, trong lòng đều có hơi kích động, một cảm xúc khó
giải thích lan tỏa trong cơ thể họ.
Lúc này trên Hi Vọng, người bên Lục Trần đều đã tới
trước tàu con thoi.
Một nghìn người được chia thành ba đội, đích thân
Lục Trần dẫn một đội, mục tiêu là khu khai thác mỏ.
Lục Thiên Hàng dẫn một đội nhắm vào khu khai
thác mỏ Monazit.
Tiêu Chiến dẫn đầu một đội, tới khu vực khai thác
mỏ Bastnasite.
"Chuẩn bị xuất phát!"
Lục Trần hét lớn một tiếng, bước đến tàu con thoi
của mình trước.
Mọi người lần lượt lên tàu con thoi, mặc vào bộ
quần áo du hành vũ trụ tinh giản, chờ cùng xuất phát.
Bộ đồ vũ trụ mà họ mặc đã không còn kém như khi
con người đặt chân lên mặt trăng vài năm trước.
Lúc này, bộ đồ vũ trụ vẫn được cung cấp oxy bởi
bình khí, nhưng tất cả các mặt kỹ thuật đều đã được hoàn thiện rất nhiều,
cho nên những bộ đồ du hành vũ trụ này cũng có thể dùng như đồ chiến
vũ trụ bản đầu tiên.
"Cổng của đài chỉ huy thứ nhất sắp đóng lại, các
nhân viên gần đó lập tức rời khỏi khu vực, sau 30 giây, mở cửa khoang
ngoài của tàu, tiến hành cân bằng áp suất..."
"Thiết bị phóng đầu tiên di chuyển đến quỹ đạo đài
chỉ huy, tính năng bảo vệ của đầu bên ngoài của đường ray được quét...
mức độ bảo mật là 100%, chương trình nạp điện bệ bắn đầu tiên khởi
động, dự kiến hoàn thành sau 30 giây..."
"Phóng lên đếm ngược ba mươi giây, hai mươi chín,
hai mươi tám..."
Giờ phút này, trên toàn bộ Hi vọng, một trăm mười
nghìn người đều bước ra khỏi lều, tất cả đều không chớp mắt mà nhìn
vào màn hình lớn trên tường, nhìn hình ảnh từng chiếc từng chiếc tàu con
thoi chuẩn bị phóng lên sao Hỏa trên màn hình .
Bọn họ biết rằng hai mươi chiếc tàu con thoi tiến lên
Sao Hỏa là để nghĩ cách cứu viện quân đội đi trước, trong lòng ai cũng
thầm chúc phúc, chúc cho nhóm hạm trưởng giải cứu thành công mọi
người trở về Hi Vọng.
Từng có kinh nghiệm phóng thành công lần trước,
lần này, không ai lo lắng điều gì, dù sao mọi người vẫn rất tin tưởng Viện
Hàn lâm Khoa học.
Ngay cả một quái vật khổng lồ như Hi Vọng cũng
bay được lên trời, về mặt kỹ thuật, họ còn gì phải lo lắng chứ.
"Vù!"
Theo chiếc tàu con thoi thứ nhất bắn ra từ đài chỉ
huy, mười chín chiếc tiếp theo cũng lao theo, sau đó cổng đài chỉ huy
đóng lại hoàn toàn.
Mà hai mươi chiếc tàu con thoi cứu viện cũng đã
mang theo quán tính cực đại bay đến sao Hỏa.