"Thiếu gia! Là anh sao? Thực sự là anh sao?"
Sử Tiến không dám tin vào tai mình, cậu sợ rằng
đây chỉ là một giấc mơ.
Mặc dù Sử Tiến tin rằng Lục Trần sẽ không bỏ rơi họ
nhưng trước khi phi thuyền Hi Vọng thực sự đến giải cứu thì không truyện gì là không thể xảy ra.
"Là tôi đây, các cậu vẫn an toàn chứ? Tình hình dưới
đó thế nào?", từ trong chiếc bộ đàm vọng ra lời hỏi han ân cần của Lục
Trần. Một người cứng rắn như Sử Tiến nghe được những lời này bỗng
nhiên lại bật khóc.
Chẳng lẽ Sử Tiến không lo sợ sao?
Không, thực ra cậu ấy cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng là một người chỉ huy, cậu ấy không được
khiến cho những người khác mất niềm tin, không thể để lộ ra dáng vẻ
mệt mỏi như sắp ngã quỵ của mình trước mặt cấp dưới. Bởi vậy, Sử Tiến
đành phải kìm nén những cảm xúc này lại.
Cho dù là tới thời khắc cuối cùng hay những giây
phút tuyệt vọng nhất cậu cũng không thể để các binh sĩ khác nhìn thấy
dáng vẻ yếu đuối của mình.
Nhưng giây phút này đây, khi nghe được lời hỏi han
ân cần của Lục Trần, tất cả những cảm xúc bị kìm nén chợt vỡ òa. Sử
Tiến không thể điều khiển cảm xúc của mình nữa.
"Sao vậy? Tín hiệu không ổn sao?", mãi không nghe
thấy Sử Tiến trả lời, Lục Trần cất tiếng hỏi lại.
"Haha, không sao, không sao cả, chỉ là tôi hơi xúc
động một chút", Sử Tiến cười hắc hắc nói.
Lục Trần đảo tròng mắt, lại nghe thấy tiếng Sử Tiến
nói: "Thiếu gia, ở trên sao Hỏa có quái vật. Những con quái vật đó rất đáng sợ. Mình nó dẹt và phẳng như phiến lá, nhưng trên người có thể
mọc ra các ống kim loại. Chỉ trong vài giây, nó đã có thể hút cạn nước
trong cơ thể con người, biến họ thành một cái xác khô..."
"Cái gì? Vậy tình hình các cậu giờ sao rồi?", Lục Trần
và những người trên phi thuyền Hi Vọng nghe Sử Tiến báo cáo thì vô
cùng thảng thốt, mặt ai nấy đều biến sắc.
Trước đây họ đã tiến hành khảo sát, phân tích rất
nhiều lần. Rõ ràng là trên sao Hỏa không hề có sinh vật ngoài hành tinh
nào sinh sống cơ mà?
Hơn nữa, máy thăm dò sao Hỏa trước đây cũng đã
tiến hành thăm dò thực địa, không phát hiện dấu vết của bất cứ sinh vật
trong phạm vi trên 100 km đều có thể nhận được tín hiệu, bất kể người
nhận tín hiệu đó đang để dải tần số của mình ở mức nào."
"Thưa mọi người, tôi là Sử Tiến. Phi thuyền Hi Vọng
đang chuẩn bị tới giải cứu chúng ta. Người phụ trách của mỗi tàu con
thoi hãy báo cáo cho tôi tình hình cụ thể của các cậu, thương vong là bao
nhiêu?"
Mọi người nghe thấy thông báo của Sử Tiến xong
đều thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua chẳng mấy ai ngủ được ngon giấc. Đa số
đều tuyệt vọng và lo sợ nhưng khi nghe được thông báo này, họ cảm thấy
như phép màu đang xảy ra vậy.
"Lần này thương vong quá lớn, đã hi sinh mất hơn
500 binh sĩ. Tất cả đều là lỗi của tôi!"
Lúc này, Lục Trần đang ngồi trong phòng họp lớn
của phi thuyền Hi Vọng. Xem xong báo cáo của Sử Tiến, anh không khỏi
tự trách mình.
Ngoại trừ Mặt Trăng, con người chưa thực sự đặt
chân lên bất cứ hành tinh nào ngoài Trái Đất. Bởi vậy, dù có phái người
lên các hành tinh khác thăm dò trước thì lần đầu tiên cũng không nên cử
quá nhiều binh sĩ đi như vậy.
Đáng lẽ chỉ nên phái khoảng 10 người đi tiền trạm
mà thôi, Lục Trần nghĩ.
Nhưng anh đã phái đi 2 nghìn binh sĩ, đây quả thực
là một sai lầm lớn.
Mọi người đều im lặng, đặc biệt là Đinh Đại Thành
và các nhà khoa học khác.
Lục Trần đứng trên bục phát biểu trong phòng họp,
gương mặt đầy vẻ ưu tư, nói: "Toàn bộ thông số của hệ thống phản trọng
lực đã được chuyển cho mọi người. Các vị, tôi biết hệ thống này là do tôi
giải mã nhưng bây giờ tôi lại muốn các vị nghiên cứu giải quyết vấn đề
này cùng tôi. Việc này có thể khiến mọi người khó chịu.
Nhưng chúng ta thực sự không còn nhiều thời gian
nữa. Ở dưới đó còn 1500 nhà khoa học và các binh sĩ tinh nhuệ của
chúng ta. Trong đó có một Tư lệnh chỉ huy và rất nhiều Trung tá. Họ đều
là những con người ưu tú sẽ bảo vệ 110 nghìn người trên phi thuyền Hi
Vọng này. Do vậy, chúng ta phải tìm ra cách giải cứu họ trong thời gian
ngắn nhất.
Dù bên trong tàu con thoi có hệ thống tuần hoàn
không khí nhưng số lương thực mà đội tiền trạm mang xuống đó là có
hạn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì số lương thực đó chỉ đủ dùng trong 2
ngày. Đã 40 tiếng trôi qua, chắc chắn họ đã hết lương thực. Đến sáng
ngày mai mà chúng ta vẫn không nghĩ ra cách thì họ sẽ bắt đầu bị đói.
Tôi nghĩ rằng tất cả những người khác trên phi
thuyền Hi Vọng này đều không muốn những con người quả cảm đó bị
chết đói trên sao Hỏa đúng không?
Cho nên, mặc dù có rất nhiều người ngồi đây không
hiểu rõ về hệ thống phản trọng lực thì tôi vẫn hi vọng các vị có thể dồn
hết tâm huyết nghiên cứu nó, tranh thủ từng giây từng phút để giải quyết
vấn đề này."