Trong con hẻm tối, Tiêu Dĩ Hằng lùi lại một bước, né người tránh cú đấm đang lao tới. Kẻ kia không kịp phản ứng, đâm đầu vào bức tường phía sau.
Tiêu Dĩ Hằng linh hoạt né qua bên cạnh, giơ chân đá thêm một cú vào thắt lưng đối phương.
Đừng nhìn Hổ ca và đám đàn em của hắn có vẻ hung hăng đi báo thù, thật ra thì bọn này chỉ là lũ ô hợp không ra gì.
Chúng xúm lại như ong vỡ tổ, kẻ đấm người đá loạn xạ, chẳng có chút kỹ thuật nào, thỉnh thoảng còn đánh trúng đồng đội.
Tiêu Dĩ Hằng đối mặt với đám vây công ấy vẫn thong thả ứng phó, nhưng bị ruồi vo ve quanh mãi thì cũng bực mình.
Anh luôn ghét phiền phức, lại càng ghét những rắc rối không liên quan đến mình. Anh không hiểu Lệ Tranh vì lý do gì mà lại lôi mình vào chuyện này.
Nghĩ đến đây, động tác ra tay của anh càng thêm mạnh mẽ và dứt khoát.
Tại trường Nhất Trung Hoa Thành, học sinh luôn xem Tiêu Dĩ Hằng như công tử hào hoa, phong độ. Họ tôn anh như thần tiên, như pho tượng băng giá không thể chạm vào.
Nhưng họ không biết rằng thần tiên... cũng biết đánh nhau.
Và thần tiên mà đánh nhau thì đẹp mắt vô cùng.
Người khác đánh nhau thì tay chân vung loạn, mặt mày đỏ gay, gân xanh nổi cộm, trông rất khổ sở, còn Tiêu Dĩ Hằng thì ngược lại, anh càng ra tay mạnh mẽ, biểu cảm càng bình thản, cho dù đối thủ chảy máu, anh vẫn dửng dưng như không.
Bị vây trong vòng vây, nhưng anh không hề chật vật, ra đòn chuẩn xác, ung dung đối phó.
Có kẻ bị anh đá trúng bụng, lập tức ôm bụng nôn khan, chất bẩn phun ra đầy đất khiến Tiêu Dĩ Hằng - mắc chứng ưa sạch sẽ - vô thức lùi lại một bước.
Hổ ca lập tức nắm lấy thời cơ, vung cây xà beng trong tay lao từ phía sau tới!
Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không để ý tới nguy hiểm đang tới gần. Nếu cú đó đánh trúng, chắc chắn sẽ gãy xương, đổ máu!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh xé gió vang lên.
Một viên gạch bay từ một hướng khác tới, chính xác đánh trúng tay phải đang cầm xà beng của Hổ ca!
Hổ ca đau quá hét lên một tiếng, xà beng rơi xuống đất.
Tiêu Dĩ Hằng nghe tiếng động sau lưng, lập tức cảnh giác.
Anh quay lại, thấy Hổ ca ôm cổ tay, hít hơi lạnh, dưới chân là mảnh gạch vỡ văng tung toé.
Nhìn xa xa, một cậu con trai đi ngược ánh sáng, cái bóng kéo dài thật dài.
Chớp mắt, Tiêu Dĩ Hằng cứ ngỡ như tranh mình vẽ đã thành hiện thực.
Mặt trời hoàng hôn rơi xuống đường chân trời, ánh nắng chiều chiếu xiên qua đầu hẻm, phủ lên mọi thứ một màu cam rực rỡ. Trong thế giới cam đỏ ấy, một chàng trai khoác lên mình ánh sáng vàng kim chậm rãi bước tới, trở thành điểm nhấn duy nhất của bức tranh ấy.
…Là Lệ Tranh.
Lệ Tranh ngông cuồng, muốn làm gì thì làm.
Trán cậu đầy mồ hôi, ngực phập phồng, thở ra từng hơi nóng.
Cậu vừa chạy từ trường tới đây.
“Cậu…” Tiêu Dĩ Hằng vừa định mở miệng, Lệ Tranh đã lớn tiếng quát ngắt lời anh.
“Tiêu Dĩ Hằng, anh bị ngu à?! Bao nhiêu người vây đánh anh mà anh không biết chạy hả?!” Lệ Tranh vừa gấp vừa tức, trời biết khi nghe tin Tiêu Dĩ Hằng bị bao vây, cậu đã hoảng loạn đến mức nào. Trông như con sư tử con nổi giận, gào lên: “Tên mọt sách yếu đuối như Tiểu Mắt Kính còn chạy thoát được, anh lại không?!”
Cậu không biết cách bày tỏ sự lo lắng trong lòng, chỉ biết che giấu nó bằng sự trách móc vụng về.
Tiếc là... lại gây hiệu ứng ngược.
Tiêu Dĩ Hằng lúc nãy đánh với đám du côn còn chưa nổi giận thật sự, nhưng câu nói của Lệ Tranh khiến cơn tức trong lòng bùng lên.
Sắc mặt Tiêu Dĩ Hằng lạnh băng, hỏi ngược lại: “Lệ Tranh, cậu lấy tư cách gì mà trách tôi?! Rắc rối này là do cậu gây ra!” Anh chỉ vào đám người nằm la liệt, “Cậu hỏi bọn chúng xem, sao lại chặn tôi trước cổng trường?”
Sắc mặt Lệ Tranh lập tức cứng đờ.
Cậu... đã nghe Tiểu Mắt Kính kể đầu đuôi mọi chuyện, nên biết rõ nguyên nhân.
Lệ Tranh không giấu được sự chột dạ: hôm qua, cậu tức giận quá nên khai bừa tên Tiêu Dĩ Hằng, không ngờ hôm nay bọn chúng lại tìm đến thật! Tuy cậu sai, nhưng... cậu đã cố gắng sửa sai rồi mà, vừa nghe Tiêu Dĩ Hằng gặp nạn, liền nhịn đói lao ra giúp, đến đàn em cũng chưa kịp gọi!
Nhưng Lệ Tranh kiêu ngạo quen rồi, muốn cậu thừa nhận lỗi sai, chẳng thà giết cậu còn dễ hơn.
Khuôn mặt xinh xắn của cậu đỏ lên, cãi lại: “Chuyện này anh cũng có trách nhiệm! Hôm qua là ai để lại pheromone trên người tôi hả?!!”
“Pheromone gì cơ?” Tiêu Dĩ Hằng sửng sốt, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển hướng sang pheromone.
Lệ Tranh thấy anh không nhận, lập tức tức giận: “Dám làm không dám nhận à? Hôm qua anh ôm tôi xong, tôi không đụng ai khác nữa, đến quán net mới phát hiện trên người có mùi pheromone alpha! Bọn côn đồ lấy cớ quấy rối tôi, tôi không chịu nổi mới đánh lại!”
Tiêu Dĩ Hằng lập tức hiểu ra.
Sau khi phân hoá, alpha và omega đều mang mùi pheromone riêng. Beta có thể ngửi thấy nhưng không tự tiết ra pheromone. Việc đầu tiên sau khi phân hoá là học cách thu hồi pheromone vào cơ thể. Tuỳ tiện phát tán pheromone ở nơi công cộng là hành vi rất thiếu lễ độ.
Tuy nhiên, khi vận động, bị hoảng sợ hay cảm xúc dao động mạnh, pheromone có thể thoát ra ngoài không kiểm soát.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, chắc là do hôm qua Lệ Tranh bất ngờ lao vào lòng mình, anh không kiềm được cảm xúc, dẫn đến việc pheromone rò rỉ.
Anh ho nhẹ: “Hôm qua tôi không kiểm soát được, nên pheromone mới dính lên người cậu. Nhưng nếu không phải cậu chủ động nhào vào lòng tôi thì...”
“Ê! Đừng đổ lỗi!”
Hai người mắt trợn mắt, không ai chịu nhường, cứ thế giằng co đến cùng.
Đúng lúc ấy, phía sau họ vang lên một giọng nói u oán:
“Tao mặc kệ hôm qua là bọn mày tự nhào vào nhau hay do xúc động tình cảm!” Hổ ca – kẻ vừa bị đánh gục – lại đứng dậy, giơ cao xà beng lần nữa hô xung phong: “Cho tao nghiêm túc lại! Mấy người đến đánh nhau, không phải tán tỉnh nhau!!”
Giây tiếp theo, hai nắm đấm đồng thời xuất hiện: một đấm trúng mắt phải, một đấm vào gò má trái, đánh Hổ ca đến choáng váng, ngã lăn quay.
Lệ Tranh và Tiêu Dĩ Hằng đứng sát bên nhau, nhìn xuống Hổ ca đang nằm đất, vẻ mặt giống hệt nhau: nghiêm túc.
Lệ Tranh mắng: “Ông đây đang nói chuyện, cái thứ cháu rùa nhà mày chen cái gì?!”
Tiêu Dĩ Hằng mỉa mai: “Giờ làm côn đồ mà dễ vậy à? Thời gian nhuộm tóc còn không bằng đi luyện võ.”
Hổ ca ôm đầu tóc tím, thấy tủi thân ghê gớm.
Lệ Tranh nhìn Tiêu Dĩ Hằng: “Tôi nghi ngờ anh đang mắng bóng gió, tôi có bằng chứng đấy!”
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: “Tôi mà mắng người cần gì nói bóng gió? Cậu tự cảm thấy đúng thì trách ai?”
“Anh… anh!” Lệ Tranh tức đến vò đầu bứt tóc, nhưng cãi không lại.
Cậu là học dốt, còn Tiêu Dĩ Hằng là học sinh giỏi top đầu, đấu võ mồm thì lấy gì mà so?
Đã vậy thì động tay thôi, Lệ Tranh gào lên rồi xông tới, mới chạy được hai bước thì đâm sầm vào một làn pheromone lạnh lẽo.
“Anh không biết nói lý à?!” Lệ Tranh lập tức dừng bước, bịt mũi, chỉ còn đôi mắt bốc lửa: “Tên họ Tiêu kia, anh đánh không lại tôi nên chơi trò pheromone à?!”
Pheromone giữa A và O có sự thu hút lẫn nhau, nếu xử lý không khéo dễ gây ra sốt kết hợp. Vì vậy mới có quy định cấm tuỳ tiện toả pheromone ở nơi công cộng.
Lệ Tranh không ngờ Tiêu Dĩ Hằng nhìn thì lạnh như băng, mà thật ra sau lưng lại vô liêm sỉ đến thế, ngay cả chiêu này cũng lôi ra dùng.
Tiêu Dĩ Hằng vẫn thản nhiên: “Với loại người không thể nói lý như cậu thì cần gì phải nói lý.”
Một câu qua lại, cả hai lời qua tiếng lại không ai nhường ai, bầu không khí nhanh chóng tụt xuống điểm đóng băng.
Trong lúc hai người còn mải mê khẩu chiến, Hổ ca len lén bò dậy khỏi mặt đất. Hắn hoàn toàn không ngó ngàng đến mấy tên đàn em đang nằm bất tỉnh, chỉ rón rén khom lưng, định lẻn trốn đi.
Nhưng người hắn to kềnh thế kia, sao mà lén đi được?
Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng nói: “Đứng lại cho tôi.”
Hổ ca lập tức đứng thẳng tắp. Gã alpha đáng thương với hai quầng mắt thâm đen to tướng, toàn thân run lẩy bẩy như sàng gạo, gương mặt hoảng loạn chẳng khác gì chó nhà có tang, nào còn chút vẻ hống hách ban nãy?
Tiêu Dĩ Hằng nhìn hắn: “Xem ra cậu quên một chuyện quan trọng rồi.”
Hổ ca: “...Hả?”
Tiêu Dĩ Hằng nhếch môi cười lạnh, nhắc nhở: “Cậu từng nói, nếu không đánh thắng tôi thì phải gọi tôi là…”
“Ba ơi!!” Hổ ca hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống, nói như gào: “Ba ơi, con bất hiếu, không thể phụng dưỡng người, xin hãy để con đi đi!!!!”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Giờ mấy tên đầu gấu cũng không có nguyên tắc vậy à?
Anh vốn chỉ định làm Hổ ca mất mặt một phen, đâu ngờ hắn mặt dày đến mức nói quỳ là quỳ, nói gọi ba là gọi ba, chẳng thèm đếm xỉa gì đến tự trọng.
Tiêu Dĩ Hằng chưa từng gặp kẻ nào trơ trẽn như vậy, nghẹn họng đến không nói nên lời, chỉ có thể xua tay, định thả cho hắn đi.
Ai ngờ đúng lúc đó, Lệ Tranh lại nhảy ra bắt bẻ Tiêu Dĩ Hằng.
Con sư tử con ngang ngược này, cứ như sinh ra để khắc anh vậy.
Lệ Tranh hừ một tiếng: “Hơ, nam thần học đường lẫy lừng thì ra lòng dạ lại hẹp như thế? Đến cái lý dồn chó vào chân tường đừng đánh mà loại học sinh đội sổ như tôi còn hiểu, anh đánh thắng người ta rồi còn bắt người ta gọi ba, không thấy xấu hổ à?”
Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra lần nữa.
Chỉ thấy Hổ ca đang quỳ dưới đất bỗng quay người, hướng về phía Lệ Tranh, không chút do dự dập mạnh một cái, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ ơi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con! Con bất hiếu, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa!!!”
Lệ Tranh: “…”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ ca: Tôi hút thuốc, uống rượu, uốn tóc, và… tôi còn không biết xấu hổ!