Omega Ngọt Ngào Mà Ngông Cuồng

Chương 10

Trước Sau

break

Hổ ca quỳ trước hai vị sát tinh, vừa khóc vừa gọi ba rồi mẹ. Đừng thấy hắn đánh đấm chẳng ra gì, chứ về khoản không biết xấu hổ, hắn tuyệt đối xếp hạng đầu khu vực.

Không khí trong khoảnh khắc đó như đông cứng lại.

Lệ Tranh cả người như nồi nước sôi, hơi nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Cậu vô thức quay sang nhìn Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh, ai ngờ Tiêu Dĩ Hằng cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi đồng thời né tránh.

Chết tiệt.

Lệ Tranh tức tối: Từ nhỏ tới lớn cậu chỉ làm ba người khác, ai ngờ gặp phải Tiêu Dĩ Hằng, lại tự dưng trở thành mẹ?!

Ai muốn dính dáng tới tên khốn Tiêu Dĩ Hằng chứ?! Dù cả thế giới alpha đều liệt dương, dù cả đời này cậu phải trải qua kỳ phát tình một mình thì cũng không thể nào thích Tiêu Dĩ Hằng, được chưa?!

Lệ Tranh tức đến không có chỗ xả, đành đổ hết lên đầu tên đầu gấu đang quỳ rạp trước mặt.

Cậu dùng mũi giày đá đá Hổ ca, mặt lạnh tanh hỏi: “Mày từ đâu tới? Có biết đây là địa bàn của Lệ Tranh tao không? Còn dám tới đây quậy?”

Hổ ca nước mắt nước mũi tèm nhem giải thích, thì ra bọn họ là lang thang từ huyện bên tới. Làng của họ bị giải tỏa năm ngoái, đám thanh niên chỉ sau một đêm bỗng dưng giàu to, mất luôn phương hướng sống.

Người ta vẫn nói đàn ông có tiền thì hư, nên họ… hư luôn. Mỗi ngày chẳng học cũng chẳng làm, tụ tập quậy phá, cuối cùng lập nên một băng nhóm do Hổ ca cầm đầu.

Lệ Tranh: “...Ý mày là tụi mày thực ra là đám thiếu gia lắm tiền?”

Hổ ca lắc đầu như trống bỏi, khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, người có học thức mới được gọi là phú nhị đại (con nhà giàu đời thứ hai), bọn em nhiều lắm chỉ là giải tỏa nhị đại thôi.”

Lệ Tranh tức muốn ngất.

Cậu cũng muốn một đêm giàu sang, cũng muốn biết cái cảm giác mất phương hướng là thế nào! Như vậy cậu có thể đón em gái về sống chung, cho nó uống bao nhiêu trà sữa cũng được, mua bao nhiêu dây buộc tóc cũng được!

Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng cười rất khẽ.

“!!” Lệ Tranh sửng sốt, quay đầu: “Tiêu Dĩ Hằng, vừa rồi anh cười đấy à?”

Tiêu Dĩ Hằng chỉ để lại một gương mặt nghiêm nghị nhìn sang bên: “Cậu nghe nhầm rồi.”

Lệ Tranh nghĩ thầm: Hừ, diễn giỏi ghê.

Cậu liếc nhìn Hổ ca đang co rúm lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giờ mày là bại tướng dưới tay tao. Tao cho mày hai lựa chọn: Một là cuốn khỏi địa bàn của tao, sau này dám bén mảng tới nữa thì tao đánh gãy ba cái chân của mày. Hai là dẫn đám đàn em tới làm thuộc hạ của tao, từ nay không được làm chuyện xấu nữa!”

Hổ ca nghĩ tới nghĩ lui, chọn phương án hai. Không còn cách nào, nơi này là trung tâm phồn hoa nhất Hoa Thành, ăn chơi đủ cả, khác hẳn quê hắn, có tiền mà không biết tiêu ở đâu.

Thế là, Lệ Tranh nhẹ nhàng thu nhận được một “đội quân giải tỏa nhị đại”.

Gọi là… Tiểu Hổ Đội.

“Còn một chuyện nữa.” Lệ Tranh rất ôn hòa với thuộc hạ mới: “Đội chúng ta đông, nhưng lòng người không thể tản. Trong đội chỉ được có một đại ca, đó là tao - Lệ ca. Từ nay mày không được gọi là Hổ ca nữa. Vậy đi, tao gọi mày là Tiểu Hổ, được chứ?”

Bên cạnh, Tiêu Dĩ Hằng nhìn tên Hổ ca to cao lực lưỡng, không nhịn được lại quay đầu bật cười.

Lệ Tranh lập tức phóng ra một ánh dao sắc lẹm: “Tiêu Dĩ Hằng, anh lại lén cười tôi đúng không?!”

Tiêu Dĩ Hằng tất nhiên là chối sạch.

Hổ ca thấy hai người lại sắp cãi nhau, vội trượt gối xuống đất, động tác chuẩn chỉnh, nịnh nọt hết mức: “Ba, mẹ, người ta nói có duyên thì ngàn dặm cũng gặp, tu ngàn năm mới được chung chăn gối, đã là duyên phận rồi thì có gì về nhà nói, đừng cãi nhau giữa thanh thiên bạch nhật nữa! Nể mặt Hổ ca… à không, Tiểu Hổ này, chúng ta cùng về xây dựng tổ ấm nha!”

Lệ Tranh: “…”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Hổ ca không nên làm dân giải tỏa, Hổ ca nên đi livestream rap chợ đen.

Lệ Tranh đầy yêu thương xoa đầu hắn: “Con trai, hứa với ba một chuyện.”

Hổ ca: “Ba cứ nói.”

Lệ Tranh: “Đừng nhận kẻ trộm làm ba nữa, được không?”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Dĩ Hằng ánh lên tia sáng lành lạnh, nhìn Hổ ca: “Con trai, con cũng hứa với ba một chuyện nhé.”

Hổ ca: “Ba cứ nói.”

Tiêu Dĩ Hằng: “Tuy nói là con không chê mẹ xấu, nhưng con cũng đừng chọn mẹ xấu quá được không?”

Hổ ca: “…”

Làm con trai cặp đôi nhỏ này, Tiểu Hổ thực sự thấy mệt tim.

...

Đám đàn em của Lệ Tranh chậm chạp kéo đến. Có người cầm chổi, người xách ghế xếp, thậm chí có kẻ trộm luôn khay kim loại trong căng tin để mang theo, vội vàng chạy tới giúp Lệ Tranh.

Nghiêm Cạnh lẫn trong đám đông, bị lôi đi cùng.

Vừa thấy Tiêu Dĩ Hằng, cậu ta lập tức nhào tới, thở hổn hển hỏi: “Anh Tiêu, anh không bị thương chứ? Xin lỗi, em chạy trước… à không, không phải chạy trốn! Là em chạy về trường gọi người!”

Là học sinh ngoan lần đầu dính vào nhiều thiếu niên bất lương như thế, Nghiêm Cạnh thấy có chút tự hào, ưỡn ngực nghĩ: Giờ mình có nhiều huynh đệ thế này, sau này ai còn dám gọi mình là mọt sách yếu đuối nữa chứ?

Bên kia, đàn em xúm quanh Lệ Tranh, hỏi cậu có bị thương không.

Lệ Tranh chỉ bị xước một chút ở nắm đấm, lúc nãy đánh quá mạnh, chấn đến khớp ngón tay đau, rớm chút máu.

Lượng máu ít như muỗi cắn.

Nhưng trên làn da nâu đồng của Lệ Tranh, chút máu ấy lại cực kỳ bắt mắt.

Hoàng Diệp Luân tức giận, trừng mắt với Hổ ca: “Chính mày làm đại ca tụi tao bị thương đúng không?!”

Hổ ca: “…”

Hổ ca run rẩy quỳ rạp xuống đất, mặt mếu máo: “Không phải đánh xong rồi sao, sao giờ lại có thêm phần hai vậy?”

Lệ Tranh búng vào trán Hoàng Diệp Luân một cái: “Được rồi, lúc ba mày cần thì không thấy mày đâu, giờ mới nhảy ra làm thằng con hiếu thảo?”

Hoàng Diệp Luân uất ức: “Lệ ca, lúc nãy thằng nhóc đeo kính chưa nói xong, anh đã vèo một cái phóng đi rồi, tụi em đuổi theo không kịp!” Cậu ta ôm trán, liếc về phía Tiêu Dĩ Hằng, tò mò hỏi: “Đại ca, sao anh quen được Tiêu Dĩ Hằng vậy? Nghe có người vây đánh anh ta, anh lo sốt vó thế?”

Nói cũng chẳng biết hạ thấp giọng, mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Tiêu Dĩ Hằng - nhân vật chính được nhắc đến - bật ra một tiếng “Ồ↗?” đầy ẩn ý.

Không hiểu sao, mặt Lệ Tranh lại nóng bừng lên.

Cậu gào vào mặt đàn em: “Mày nói linh tinh cái gì đấy?! Nhất Trung là địa bàn của tao, học sinh trong trường bị đầu gấu bắt nạt, tao là lão đại không đứng ra, người khác sẽ coi thường tao! Tao làm vậy là vì danh tiếng, không phải vì anh ta!”

Vừa nói, vừa lén lút liếc nhìn Tiêu Dĩ Hằng.

Ai ngờ Tiêu Dĩ Hằng đang cúi đầu chỉnh lại quần áo, hoàn toàn không để ý gì cả.

Lệ Tranh: Nước bọt không thể uổng phí… phi! phi! phi!

Vì tốn quá nhiều thời gian trên đường, khi Tiêu Dĩ Hằng về tới nhà thì trời đã tối mịt.

Hai vị phụ huynh nhà họ Tiêu đang chờ anh ăn cơm.

Nhà họ Tiêu là gia đình nho giáo, bố mẹ Tiêu đều là giáo sư đại học, là một trong số ít các cặp đôi song A. Hai người kết hôn muộn qua sự giới thiệu của người quen, sang tháng thứ hai thì tới trung tâm y tế làm thụ tinh nhân tạo, đưa trứng đã thụ tinh vào tử cung nhân tạo.

Bố mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào Tiêu Dĩ Hằng, đứa con duy nhất của họ. Nghe nói, khi đó có mấy phôi thai được tạo ra, chỉ có nó là có khả năng cao sẽ phân hoá thành alpha sau khi trưởng thành. Quả đúng như dự đoán, ngay sau sinh nhật 12 tuổi, Tiêu Dĩ Hằng đã phân hoá thành alpha trong sự mong mỏi của bố mẹ.

Thấy Tiêu Dĩ Hằng về trễ hơn thường lệ một tiếng, mẹ anh quan tâm hỏi: “Sao hôm nay về muộn hơn mọi khi vậy con?”

Tiêu Dĩ Hằng thay giày, cúi đầu nhìn vết bẩn trên tay áo do đánh nhau, bình thản xắn tay áo lên che đi, rồi đáp: “Trên đường gặp một đàn em lớp 11, cậu ta không hiểu một bài toán, con giải thích cho cậu ấy cách làm.”

Nghe con giải thích, sắc mặt mẹ anh dịu xuống: “Vậy thì tốt. Mẹ còn tưởng con lại ở lại trường tự học nữa cơ.”

Bình thường, nếu muốn vẽ tranh, Tiêu Dĩ Hằng sẽ nói với bố mẹ là mình ở lại trường học thêm. Nhưng bố mẹ anh cho rằng học thêm ở trường không hiệu quả, học sinh hay nói chuyện riêng, ảnh hưởng đến việc học, nên anh không thể dùng lý do đó thường xuyên.

Bố anh hừ một tiếng, đặt đũa xuống nói: “Đàn em nào? Lớp nào? Con không biết thời gian của mình quý giá đến mức nào à? Sao lại để phí một tiếng đồng hồ vô ích như thế?”

Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh nhìn bố: “Đó là đàn em trong lớp chuyên của con. Cậu ta rất thông minh, câu hỏi cũng rất sâu, con cũng phải suy nghĩ một lúc mới ra được.”

“Bố không phải nói với con rồi sao! Bây giờ việc quan trọng nhất là chuẩn bị thi đại học! Người ta đến hỏi bài thì con cứ nói không biết! Con giảng cho người ta hiểu, thì con được lợi gì? Lỡ sau này thi xong người ta điểm cao hơn con thì biết trách ai?!”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Anh im lặng, sắc mặt lạnh băng.

Mẹ anh vội vàng hoà giải: “Thôi được rồi. Con mình còn nhỏ, biết gì đến chuyện giấu bài vở? Ông cũng bớt nói vài câu đi, để con ăn cơm.” Rồi bà quay sang Tiêu Dĩ Hằng, giục: “Dĩ Hằng, mau đi rửa tay đi. Hôm nay mẹ lại nhờ mấy giáo sư khác soạn thêm mấy bộ đề, con ăn xong làm rồi đi ngủ nhé.”

Tiêu Dĩ Hằng cụp mắt, khẽ nói: “Cảm ơn mẹ.”

Anh xách cặp, đi về phía phòng ngủ của mình.

Phòng của Tiêu Dĩ Hằng rất rộng, ngoài những đồ nội thất cần thiết như giường, tủ quần áo, bàn học, thứ nổi bật nhất chính là chiếc tủ chiếm nguyên cả một mảng tường.

Nếu Lệ Tranh mà thấy chiếc tủ này, nhất định sẽ hét toáng lên, bởi vì trên mỗi tầng kệ, đều san sát những chiếc cúp, bằng khen, huy chương mà Tiêu Dĩ Hằng giành được từ nhỏ đến lớn.

Trong số đó, không hề có cái nào là giải nhì, toàn bộ đều là giải nhất, sáng chói.

Rất hoành tráng.

Và cũng rất… đáng sợ.

Chúng giống như một ngọn núi được xây từ danh hiệu, vĩnh viễn đè nặng trên vai Tiêu Dĩ Hằng.

Trong mắt bố mẹ, những huy chương đó chính là con đường rực rỡ ánh vàng dẫn đến tương lai. Họ mong anh sẽ xuất sắc, hoàn hảo, vượt trội mà sống cả đời như vậy.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn dãy danh hiệu lấp lánh ấy, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên giá sách trưng bày trong phòng hiệu trưởng, cái giá mà tầng hai tầng ba đều là huy chương của Lệ Tranh.

Anh nhớ đến thiếu niên tóc vàng ồn ào trong ký ức, nhớ đến bộ dạng hôm nay đỏ mặt tía tai vì bị gọi là mẹ, khoé miệng khẽ cong lên.

Tiêu Dĩ Hằng nghĩ: Không biết trong đống huy chương ấy, có cái nào tên là “Omega ngông cuồn nhất khu vực Hoa Thành” không nhỉ?

---

Lời tác giả:

Tôi tin rằng hành trình cảm xúc của các bạn khi đọc chương này nhất định là:

Tôi cũng muốn làm trẻ được bồi thường giải tỏa nhà cửa – HAHAHA nhận giặc làm cha – Hừm↗ – cha mẹ nhà họ Tiêu gì mà tệ quá vậy? – HAHAHA omega ngông cuồng nhất trời nam đất bắc!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc