Trận hỗn chiến xảy ra trong quán net đen… không, phải gọi là “cuộc tàn sát một chiều” thì đúng hơn, chỉ kéo dài chưa tới hai mươi phút. Ba tên du côn đã nằm sõng soài dưới đất, rên rỉ như heo bị chọc tiết.
Một tên ôm đầu gối, một tên ôm bụng, còn tên cuối cùng thì hai chân kẹp chặt, che đi phần quan trọng… Cả ba mặt mũi sưng vù như đầu heo, bầm tím không nhận ra nổi.
Chỉ là ba tên nhãi nhép ở “làng tân thủ” lại dám tự dâng mình trước mặt đại boss, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Cả sảnh net im phăng phắc, chỉ còn tiếng rên đau của ba tên du côn, không ai dám hó hé gì thêm.
Hoàng Diệp Luân run rẩy dẫn đám đàn em lặng lẽ tiến lại gần Lệ Tranh. Người thì đưa khăn giấy, người thì bóp vai, còn Hoàng Diệp Luân thì giũ áo khoác đồng phục ra, khoác lên vai Lệ Tranh như thể cậu là vua.
Ánh mắt Lệ Tranh vẫn còn sát khí, cậu nhắm mắt lại, tiện tay vò đầu, mồ hôi theo lọn tóc rơi xuống.
Cậu tháo dây buộc tóc hình thỏ con trên đầu xuống, trận chiến vừa rồi khiến trên dây dính ít máu.
Cậu bĩu môi ghét bỏ: “Bẩn chết đi được.”
Nói xong, cậu dùng vạt áo lau sạch dây thun, đến khi thấy ổn mới quấn lại vào cổ tay như vòng tay.
Làm xong, cậu ngước nhìn đồng hồ treo tường, bực mình chửi thề: “Đệt, trễ giờ chiến bang rồi!”
Hôm nay trong game có sự kiện xuất hiện thần binh hiếm, hệ thống đã thông báo cả tuần trước, chỉ bang hội chiến mới có quyền tranh đoạt. Lệ Tranh đã canh đúng giờ ra quán net chơi phụ bản, ai ngờ lại gặp phải lũ phiền toái này, đến game cũng không chơi được.
Cậu cúi nhìn ba tên du côn còn đang lăn lộn dưới đất, nghĩ đến vũ khí bị lỡ, tức đến nỗi lại đá thêm một phát nữa.
Một tên đỏ cả mắt, rít lên: “Mày có biết tụi tao là ai không?! Có gan đánh tụi tao, không sợ đại ca tụi tao tìm mày à?!”
Những lời khiêu khích trẻ con thế này, Lệ Tranh chẳng buồn đáp lại. Đã có đàn em của cậu lo phần đó.
“Muốn trả thù hả? Có giỏi thì đến đây!” Hoàng Diệp Luân nhảy ra, chỉ tay vào huy hiệu trường trên áo đồng phục: “Mở to mắt ra mà nhìn, Hoa – Thành – Nhất – Trung! Hoa Thành Nhất Trung, nghe quen không? Không đến thì là chó!”
Đám du côn còn gào lên: “Có gan thì nói tên ra!”
Hoàng Diệp Luân định lên tiếng, nhưng Lệ Tranh đột nhiên giơ tay cản lại.
“Muốn biết tên tao hả? Được thôi.” Lệ Tranh nói giọng đầy trêu chọc, ánh mắt ánh lên sự tinh quái, “Ông mày tên thật họ thật, không đổi không che, học sinh lớp 12-1, trường Hoa Thành Nhất Trung, Tiêu Dĩ Hằng.”
Trong đầu Lệ Tranh nghĩ, Tiêu Dĩ Hằng để lại mùi tin tức tố trên người cậu khiến cậu gặp phiền toái to thế này. Vậy thì anh cũng phải trả lễ lại chút đỉnh, cho Tiêu Dĩ Hằng cũng có chuyện mà giải quyết.
Nhưng những lời này lọt vào tai đám đàn em phía sau lại khiến cả bọn ngơ ngác.
Hoàng Diệp Luân: … Cái gì vậy trời, tui bỏ lỡ tình tiết trọng yếu nào à? Nếu không biết rõ là hai người họ chẳng có liên quan gì, cậu ta còn tưởng đại ca mình lấy họ chồng rồi đấy!
…
Bãi chiến trường trong quán net để lại cho đàn em dọn dẹp, còn đống bàn ghế hư thì bắt ba tên du côn thua cuộc kia bồi thường.
Lệ Tranh mất hứng chơi game, xoay người rời khỏi quán net.
Khi đèn phố vừa sáng lên, cũng là lúc chợ đêm bắt đầu nhộn nhịp nhất. Dân văn phòng mệt mỏi sau một ngày làm việc, học sinh có tiền tiêu vặt rủng rỉnh, thanh niên lười nấu ăn, tất cả đều đổ về đây.
Một cái liếc mắt có thể thấy ngay: bánh nướng lạnh, miến trộn chua cay, bánh lạnh trộn, khoai tây xiên, đậu hủ thúi, bánh kẹp, mì xào, cơm chiên, lẩu cay tự chọn… Các xe đẩy nhỏ bán ốp điện thoại, khuyên tai tự làm chen vào từng ngóc ngách, gọi mời khách hàng đầy nhiệt tình.
Lệ Tranh cúp tiết học để chơi game nên chưa ăn tối. Cậu vận động nhiều, ăn khỏe, thế là xách bụng đói bắt đầu từ đầu phố ăn một lèo tới cuối phố, rồi ghé vào tiệm trà sữa mua một ly tứ quý sữa xanh siêu to, siêu ngọt với khoai môn, yến mạch, đậu đỏ và thêm nhiều topping yêu cầu đặc biệt.
Lệ Tranh uể oải dựa vào quầy thanh toán, nhìn cô nhân viên beta đang pha trà sữa, cười tinh nghịch nói: “Cho thêm topping đi, thêm đường nhé, đừng keo kiệt như vậy chớ!”
Cô nhân viên trừng mắt: “Cậu là con trai mà còn uống trà sữa ngọt thế à?”
Lệ Tranh chống nạnh, hùng hồn đáp: “Người ta là một omega mà, tất nhiên phải uống trà sữa ngọt chứ còn gì!”
Cô nhân viên: “…”
Cô xúc một phát ba muỗng topping đầy ứ, cuối cùng pha ra được một ly trà sữa đặc kẹo như cháo khoai môn yến mạch đậu đỏ.
Túi đựng ly được cột nơ bướm xinh xắn, Lệ Tranh móc ngón út xách theo, lắc lắc đi ra ngoài.
…
Cậu mang ly trà sữa đi qua một khu dân cư cũ kỹ.
Trong thành phố Hoa Thành đang ngày một đổi thay, khu tập thể chưa bị dỡ bỏ này như vẫn đứng yên trong quá khứ. Mấy toà nhà sáu tầng cũ kỹ đứng sát nhau, cửa sổ sáng đèn ẩn sau những khung sắt rỉ sét.
Góc tường là dây thường xuân bám leo, tầng năm có một nhà trồng đầy hồng leo, cành vươn ra như bức tường hoa, như đang đọ cao thấp cùng dây thường xuân, quyết phân thắng bại.
Những toà nhà cũ hầu như không có cách âm, nhà cãi nhau, nhà xem phim, nhà dạy con học bài… tất cả hòa trộn thành những mảng âm thanh sống động.
Lệ Tranh đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên những ô cửa đang sáng đèn.
Cậu đưa ngón cái và ngón trỏ phải tạo thành vòng tròn, đặt lên miệng huýt sáo, tiếng còi cao vút vang vọng giữa khoảng sân nhỏ.
Sau vài phút, một cánh cửa sổ tầng hai bật mở, một bóng dáng nhỏ hiện ra.
“Anh ơi!”
Là một bé gái với hai bím tóc nhỏ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt cong cong khi cười. Bé gái chừng chưa tới mười tuổi, cổ còn đeo khăn quàng đỏ, đang quỳ lên bệ cửa sổ, mở to mắt nhìn Lệ Tranh với vẻ mặt vui mừng.
Thấy em gái xuất hiện, Lệ Tranh giơ ly trà sữa lên, đắc ý nói: “Xem anh hai mang gì ngon cho em này?”
Mắt bé gái sáng rực, reo lên: “Là trà sữa hả?!”
Nhưng sau đó chỉ chớp mắt, ánh mắt bé gái ủ rũ, lí nhí nói: “Dì… À không, mẹ… mẹ sẽ không cho em uống đâu.”
Lệ Tranh chậc một tiếng: “Này, Du Du, em đừng cho bà ấy biết là được rồi. Em giấu trong tủ mà uống, mai đi học thì đem ly vứt trong cặp, ai mà biết chứ?”
“Nhưng mà…”
Thấy em gái còn ngần ngại, Lệ Tranh nhìn ly trà sữa đầy ụ, bày ra vẻ mặt đau khổ, giọng thở dài: “Thôi thôi, em gái lớn rồi, không nghe lời anh hai nữa. Anh chạy từ đầu thành phố bên đông sang tận đây thăm em, vậy mà em không uống… anh cũng đâu có thích mấy cái đồ ngọt lịm này đâu, chắc lát nữa kiếm cái thùng rác…”
“Em uống! Em uống mà!” Nghe anh trai định vứt ly trà sữa đi, Tiểu Du cuống cuồng xoay vòng: “Đừng vứt mà!”
Con bé vội vàng thả xuống một sợi dây nhảy dài, Lệ Tranh buộc túi ni-lông vào một đầu dây, rồi Tiểu Du kéo dây lên, mang trà sữa vào phòng.
Cô bé không thể chờ thêm, cắm ống hút vào ly, hút một ngụm to, hạnh phúc đến mức toàn thân như đang nổi bong bóng hân hoan.
Con gái ở độ tuổi này, làm sao cưỡng lại được sức hấp dẫn của trà sữa ngọt ngào chứ?
Lệ Tranh đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn bóng dáng bé nhỏ của em gái, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác yên tâm và hạnh phúc.
Lệ Tranh và Tiểu Du là anh em ruột, cách nhau tám tuổi. Sau khi bố mẹ mất sớm, lại không có họ hàng thân thích bên cạnh, cả hai bị gửi vào viện phúc lợi.
Lúc mới vào viện, Tiểu Du mới hơn hai tuổi, phát triển chậm, nói năng đi lại đều chậm chạp. Một đứa trẻ như vậy, trong viện phúc lợi tất nhiên sẽ bị bắt nạt.
Nhưng may mắn, con bé có anh trai Lệ Tranh.
Trong viện phúc lợi, nơi giống như một xã hội thu nhỏ, Lệ Tranh buộc phải lanh miệng và có nắm đấm cứng thì mới không bị thiệt thòi, kể cả bị bọn lớn hơn vây đánh, cậu cũng phải đứng vững, không được ngã xuống.
Trẻ con trong viện đều ở chung ký túc xá. Chỉ đến khi phân hóa giới tính lần một và lần hai, mới bắt đầu tách theo giới tính chính và phụ.
Từ năm mười hai tuổi, Lệ Tranh đã cầu nguyện mỗi đêm rằng mình sẽ phân hóa thành alpha.
Cậu tin tưởng một cách cố chấp: chỉ cần trở thành alpha, cậu sẽ giành được thành tích tốt trên sân đấu, kiếm được tiền, rời khỏi viện phúc lợi, cùng em gái xây dựng một mái ấm của riêng hai người.
Cậu đã chờ đợi rất nhiều năm, rồi… Tiểu Du được người khác nhận nuôi, còn Lệ Tranh thì phân hóa thành omega.
Trong mắt nhiều người, omega là phái yếu trời sinh, không thể gánh vác nổi chuyện nặng nề. Nhưng Lệ Tranh chưa từng có ý định chấp nhận số phận ấy. Cậu thề sẽ nỗ lực gấp đôi, tàn nhẫn gấp đôi, để có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp.
May mắn là… cậu đã làm được.
Trên sàn đấu, ai cũng sợ cậu. Ngoài sàn đấu, người ta vẫn sợ cậu.
Nhưng không sao cả.
Trên đời này, chỉ cần có một người không sợ cậu… là đủ rồi.
Tiểu Du ngồi dựa vào lan can, ôm ly trà sữa trong tay, miệng cắn chặt ống hút, hớp hớp uống từng ngụm cái ly đầy sánh đặc như cháo kia.
Hai chân con bé đung đưa, tò mò hỏi: “Anh ơi, sao trên áo anh lại có chữ Béo thế?”
Lệ Tranh: “…”
Lệ Tranh nói: “Trong lớp em học kiểu gì vậy? Chữ đó đọc là Trẫm.”
Tiểu Du chu môi, giơ tay vẽ trong không trung hai chữ, phát hiện mình đúng là nhìn nhầm thật.
“Trẫm với Béo cũng na ná mà. Đều bên trái có bộ nguyệt, bên phải thì hai chấm và hai nét ngang…”
“Khác xa nhau lắm luôn!!”
Chẳng lẽ học dốt là do di truyền? Lệ Tranh đau đầu.
Tiểu Du lại hỏi: “Anh ơi, sao tóc anh thành màu vàng thế?”
Lệ Tranh xoa đầu một cái, khoe khoang: “Anh nhuộm đấy, đẹp không?”
Tiểu Du chép miệng, thành thật nói: “Xấu lắm, vàng quá, nhìn như Elizabeth ấy.”
Lệ Tranh: “Giống nữ hoàng hả?”
Tiểu Hựu: “Không, giống trái dưa.”
“…” Lệ Tranh tức điên: “Em mới mười tuổi, biết gì về thẩm mỹ?” Cậu giơ tay phải lên, chỉ vào sợi dây buộc tóc có con thỏ nhỏ trên cổ tay mình: “Còn cái này nữa, em bắt anh đeo, làm sao anh giữ được thể diện của đại ca Lệ Tranh ở Nhất Trung chứ?”
Tiểu Du lấy hộp phụ kiện lấp lánh của mình ra, lục tìm một hồi rồi hỏi: “Nếu anh không thích con thỏ, em còn có con chó, ngôi sao, trái tim hồng, anh chọn cái nào?”
Lệ Tranh nheo mắt, ghét bỏ: “Anh không lấy cái nào hết.”
Tiểu Du tai trái nghe vào, tai phải tuột ra, miệng lải nhải: “A, em còn có cái trái cam này nữa, nhìn giống thật lắm đó, lấy cái này đi.”
Lệ Tranh: “…”
Cậu sắp phát điên với con bé rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng bé nhỏ ngoài cửa sổ, vẫy tay nói: “Vào nhà đi, kẻo mẹ nuôi em phát hiện.”
Cha mẹ nuôi của Tiểu Du là những người hiền lành, bình dị nhất. Họ muốn có một cô con gái ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng lại không muốn con bé qua lại với một người anh trai… giang hồ như Lệ Tranh.
Như để đáp lại lời cậu, tiếng gõ cửa vang lên trong phòng Tiểu Du, mẹ nuôi của con bé hỏi có muốn uống sữa không.
Tiểu Du không kịp chào tạm biệt anh trai, vội vàng đóng cửa sổ, ngoan ngoãn ngồi lại vào bàn học.
Nhìn tấm rèm cửa sổ đột ngột kéo xuống, Lệ Tranh khẽ cười, xoay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, đột nhiên có gì đó rơi xuống, đập lên vai cậu.
Lệ Tranh dừng chân.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy dưới chân mình là một dây buộc tóc, trên đó còn treo một quả cam nhỏ bằng nhựa màu cam đỏ óng ánh.
Một cái đầu nhỏ ló ra từ khe rèm cửa tầng hai, cô bé thắt bím tóc chu mỏ làm mặt xấu với cậu.
“Anh trai thối.” Nói xong, con bé lại “rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.
Cậu cúi xuống nhặt sợi dây buộc tóc có quả cam, tiện tay buộc lên tóc mình một búi nhỏ.
Cậu nghiêng đầu nhìn vào cửa kính xe bên đường, ngắm trái, ngắm phải, không nhịn được còn lấy tay búng nhẹ lên cái “đuôi” ngắn cũn của mình.
Dây buộc tóc siết chặt lọn tóc vàng của cậu, bên trong quả cam còn lấp lánh nhũ cam óng ánh, dưới ánh đèn đường phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Chậc, đồ con nhóc này tặng… cũng đáng yêu phết.”
—
Lời tác giả:
Anh Lệ ngày xưa: Tôi là đàn ông con trai mà đeo mấy cái buộc tóc thỏ với cam thì còn ra thể thống gì nữa?!
Anh Lệ bây giờ: Chậc, mấy cái dây buộc tóc này mới đúng là thứ một đại ca như tôi nên dùng chứ!