Omega Ngọt Ngào Mà Ngông Cuồng

Chương 6

Trước Sau

break

Quả là một bất ngờ nặng ký.

 

Trước giờ, Tiêu Dĩ Hằng vẫn tưởng rằng không còn chuyện gì có thể khiến mình thất thố. Nhưng chỉ vài giây trước, chàng trai bất ngờ rơi vào lòng anh, đủ sức khiến thế giới của anh rung chuyển.

 

Ánh hoàng hôn cuối cùng tan biến trong khoảnh khắc ấy. Trong con hẻm tối mờ mịt, hai chàng trai trẻ đứng sát nhau đến nỗi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má nhau.

 

Vì cú nhảy bất ngờ và lực rơi mạnh, Tiêu Dĩ Hằng không kịp chuẩn bị, cơ thể hơi lảo đảo.

 

Cậu trai tóc vàng tưởng cả hai sắp ngã, đôi mắt hoảng hốt trợn tròn, tay theo phản xạ ôm chặt lấy vai Tiêu Dĩ Hằng, miệng la oai oái: “Có phải alpha không đấy? Bế cho chắc vào! Khoan, anh là Tiêu Dĩ Hằng à??”

 

Cậu như bị dọa sợ, lập tức buông tay, bật người ra khỏi lòng anh.

 

Cậu đáp đất rất nhẹ nhàng, đến nỗi Tiêu Dĩ Hằng còn chưa kịp phản ứng thì hơi ấm trong lòng đã tan biến.

 

Anh vô thức vươn tay ra, có lẽ định đỡ lấy cậu. Nhưng đối phương phản ứng nhanh nhẹn, tiếp đất rồi đứng vững ngay lập tức. Tay anh lơ lửng giữa không trung, rồi giả vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ thu lại.

 

Trời đã tối hẳn.

 

Ánh sáng từ đèn đường bên ngoài hắt vào trong hẻm, hai chàng trai tuổi xấp xỉ nhau, mượn ánh sáng mờ nhạt đó để đánh giá người trước mặt.

 

Khác với vẻ gọn gàng nghiêm chỉnh của Tiêu Dĩ Hằng, cậu trai tóc vàng mặc đồng phục rất lộn xộn, áo khoác không kéo khóa, phần vải trắng bị vẽ nguệch ngoạc đầy hình vẽ, bên trong mặc áo thun đen in chữ “Trẫm” to tướng, y như một ông vua ngông cuồng.

 

Hai người như hai cực nam bắc của cục nam châm, một người quy củ, lạnh lùng, như đoá hoa cao lãnh trên núi tuyết; người kia thì ngỗ nghịch, hỗn hào đến tột cùng.

 

Chỉ nhìn một cái, Tiêu Dĩ Hằng đã lập tức gắn cho cậu cái nhãn phiền phức.

 

Anh hỏi: “Cậu biết tôi à?” Vì vừa rồi cậu trai kia gọi đúng tên anh.

 

Không ngờ, cậu trai tóc vàng liền cau mày phản bác: “Anh không biết tôi?”

 

Tiêu Dĩ Hằng: “……”

 

Anh đáp nhạt: “Tôi nên biết cậu sao?”

 

Cậu tóc vàng càng khó chịu: “Anh lại không nên biết tôi chắc?!”

 

Cách nói chuyện cứ như thể Tiêu Dĩ Hằng không lập tức quỳ xuống hôn giày cậu thì là xúc phạm nghiêm trọng.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một cái tên bỗng bật ra trong đầu Tiêu Dĩ Hằng.

 

Anh khẽ bật lưỡi, cái tên có vị cay cay ngọt ngọt được anh thốt ra một cách nhẹ nhàng: “Cậu là Lệ Tranh?”

 

“Hừ.”

 

Lệ Tranh hừ mũi một tiếng, trong bụng thầm nghĩ, đúng là như vậy, anh đây lừng lẫy cả trường, sao có thể có người không biết?

 

Tiêu Dĩ Hằng: “……”

 

Anh không nhận ra cậu ngay từ đầu, là vì bị ấn tượng trước đó bởi những bức chân dung “đi vào lòng đất”. Anh thật sự không hiểu, Lệ Tranh rõ ràng là một người sáng sủa như thế, sao lũ bạn học lại có thể vẽ cậu ta xấu đến vậy? Nếu là anh vẽ thì… Không, anh sẽ không vẽ chân dung người khác.

 

Mà Lệ Tranh nhận ra Tiêu Dĩ Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên, chính là nhờ những bức chân dung đó. Ban đầu cậu cứ tưởng tranh đã tô vẽ Tiêu Dĩ Hằng quá mức. Nhưng khi gặp anh rồi, mới phát hiện tranh thật ra đã dìm hàng quá nhiều.

 

Nét bút làm sao có thể khắc họa hết được khí chất của Tiêu Dĩ Hằng?

 

Chỉ có điều… Lệ Tranh phải thừa nhận trước mặt rằng Tiêu Dĩ Hằng đẹp trai? Không đời nào.

 

Cậu ngẩng cao đầu, hai tay chắp sau lưng, dùng giọng điệu của ông lão đi chợ lựa cà chua mà phán xét: “Tiêu Dĩ Hằng… chậc chậc chậc, tôi thấy cũng thường thôi mà, cũng chỉ là hai con mắt, một cái miệng, có gì mà khiến hoa khôi lớp dưới say mê đến vậy?”

 

Nói rõ ràng là đang bịa chuyện.

 

Tiêu Dĩ Hằng không giận, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu tôi là một mắt hai cái miệng, thì mấy em học lớp dưới chẳng những không mê mà còn bị dọa hồn bay phách tán rồi.”

 

“……” Lệ Tranh á khẩu. Nếu không phải sắp tới giờ vào phụ bản bang hội, cậu nhất định sẽ đấu võ mồm với Tiêu Dĩ Hằng thêm vài hiệp. Cậu quyết định rút lui chiến lược: “Mồm miệng cũng khá đấy, thôi, không tốn thời gian với anh nữa.”

 

Lệ Tranh xoay người tính rời đi, Tiêu Dĩ Hằng gọi lại: “Cậu định đi đâu?”

 

Lệ Tranh cảnh giác nhìn anh: “Tôi đi đâu mắc mớ gì đến anh?” Nghe nói Tiêu Dĩ Hằng là học sinh cưng của giáo viên, lỡ đâu sau khi cậu đi, anh ta báo cho giáo viên thì phiền to.

 

“Cậu không cần báo cáo với tôi.” Tiêu Dĩ Hằng chỉ tay lên bức tường: “Nhưng tôi vừa giúp cậu một việc lớn thế kia, cậu không định nói lời ‘cảm ơn’ sao?”

 

“Haha,” Lệ Tranh nhướng mày, lộ ra răng nanh: “Tại sao phải cảm ơn? Là anh tự ý đứng dưới tường, liên quan gì đến tôi?”

 

Tiêu Dĩ Hằng: “……”

 

Cái trò lắt léo này, rốt cuộc còn kéo dài tới bao giờ?

 

……

 

Vì bị trễ mất một lúc trên đường, khi Lệ Tranh đến tiệm net thì đám đàn em đã giữ chỗ xong, chỉ chờ cậu đến chỉ huy cả bọn đánh phụ bản bang hội.

 

Lệ Tranh nhìn quanh, cau mày hỏi: “Sao lại là khu đại sảnh?”

 

Hoàng Diệp Luân cúi đầu khúm núm: “Anh Lệ, hôm nay phòng riêng có người đặt rồi, không còn cách nào, chỉ còn máy ngoài đại sảnh thôi.”

 

Môi trường ở khu đại sảnh tệ hơn nhiều so với phòng riêng. Điều hòa lâu không vệ sinh, phả ra mùi ẩm mốc. Cách đó một lối đi, có người đang ăn lẩu cay. Một gã đàn ông trung niên đi dép lê thì vừa móc chân vừa gọi voice chat. Không khí trong đại sảnh như phủ một lớp bụi xám. Bàn phím máy tính dính dầu, nhìn là thấy mất vệ sinh.

 

Đừng tưởng Lệ Tranh cái gì cũng tùy tiện, cậu đôi khi vẫn lộ ra bản năng của một omega rất để ý đến sạch sẽ.

 

Cậu nhăn mặt nhìn bàn phím dơ dáy, vẻ ghét bỏ lộ rõ trên mặt, miễn cưỡng ngồi xuống máy.

 

Hoàng Diệp Luân lập tức nịnh bợ, lấy tay áo đồng phục lau bàn phím, lau chuột, nhưng càng lau càng bẩn.

 

Lệ Tranh đẩy hắn ra, mặt đầy chán ghét: “Tránh ra tránh ra tránh ra. Lần sau mà ngay cả phòng riêng cũng không đặt được, thì tự thiến đi cho tôi.”

 

Hoàng Diệp Luân rầu rĩ: “Anh Lệ, anh đợi xíu, em chạy qua siêu thị bên cạnh mua khăn giấy ướt liền!”

 

Lệ Tranh bực bội nói: "Cái này mà lau bằng khăn ướt được hả? Thà cậu đi mua luôn cái bàn phím mới còn hơn."

 

Hoàng Diệp Luân: "Để anh dùng ạ?"

 

Lệ Tranh: "Cho cậu quỳ xuống ấy!"

 

Lời còn chưa dứt, Hoàng Diệp Luân còn chưa kịp phản ứng thì ba tên du côn ngồi ở lối đi bên cạnh đã bật cười ha hả.

 

"Ô hô, ở đâu ra một omega đỏng đảnh thế này, đến quán net chơi game mà còn kén cá chọn canh?" Một tên trong số đó nhìn chằm chằm về phía Lệ Tranh, liếm môi một cái tưởng rằng mình trông rất tà mị phong lưu, nhưng thật ra chỉ khiến người ta thấy buồn nôn: "Người còn dính mùi pheromone alpha, mới từ giường ai chui xuống đây?"

 

Lệ Tranh: "……"

 

Không khí lặng đi một giây, trên khuôn mặt đẹp đẽ sắc sảo của omega kia xuất hiện một biểu cảm khó tả: nửa cười nửa tức, như là tò mò lại như là kinh ngạc.

 

Lệ Tranh nghiêng đầu hỏi đàn em bên cạnh: "Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hắn đang ve vãn tôi đấy à?"

 

Hoàng Diệp Luân run rẩy gật đầu, cắn răng nói: "Ờ... hình như là vậy, hắn... hắn đang ve vãn đại ca."

 

Trong lòng đám đàn em như có hàng vạn con gà cao su đang gào thét: Thằng quái nào từ làng tân thủ ra đây vậy, không biết trời cao đất dày, dám tới nộp mạng cho anh Lệ?!

 

Lệ Tranh im lặng một lát, rồi lại hỏi: "Người tôi thật sự có mùi pheromone alpha à?"

 

Hoàng Diệp Luân cổ cứng ngắc gật đầu: "D…dạ đúng. Thật ra ngay khi đại ca bước vào là bọn em đã ngửi thấy rồi..."

 

Nhưng làm đàn em thì phải học cách mắt nhắm mắt mở, biết lời nào nên nói, lời nào không. Mạng còn quý, ai mà dám nói mấy chuyện thế này với đại ca?

 

Trước đó Lệ Tranh bị cảm trong lúc thi đấu, dù đã hạ sốt nhưng mũi vẫn bị nghẹt nên ngửi không rõ mùi.

 

Cậu kéo cổ áo lên, đưa tới mũi ngửi thử, một mùi tuyết tùng lạnh lẽo tràn vào khoang mũi, động tác cậu khựng lại, ngay lập tức liên tưởng đến Tiêu Dĩ Hằng.

 

Mùi này… đúng là giống anh ta thật.

 

Lệ Tranh lập tức hóa thành sư tử nhỏ xù lông.

 

Tiêu Dĩ Hằng cái đồ khốn kiếp, chắc chắn cố tình để lại mùi pheromone!!!

 

Không ngờ chỉ mới tiếp xúc có vài phút, trên người cậu đã bị dính pheromone của Tiêu Dĩ Hằng. Từ trường về đến quán net, cậu cứ nghênh ngang đi giữa đường, bao nhiêu người đã hiểu lầm rồi chứ?!

 

Mặt mũi đại ca bá vương của cậu còn đâu?!

 

Càng nghĩ càng tức, Lệ Tranh suýt chút nữa muốn quay lại trường dạy cho Tiêu Dĩ Hằng một bài học.

 

Thấy cậu định đi, ba tên du côn tưởng cậu sợ.

 

Chúng cười nhạo ầm ĩ: "Ha ha ha, tiểu omega đỏng đảnh này sắp bỏ chạy rồi~"

 

"Muốn về mách chồng hả~"

 

"Sợ quá đi à, phải cần pheromone của chồng an ủi mới được~"

 

"An ủi thì được thôi~ nhưng bé cưng à, phải cho anh đây nếm thử pheromone của em trước đã chứ~"

 

"Không biết pheromone của bảo bối nhỏ là vị gì nhỉ~ để tao đoán xem, chắc là vị socola ngọt ngào nhỉ~"

 

Chúng càng nói, đám đàn em nãy giờ đứng sau lưng Lệ Tranh càng rút lui, lui mãi đến sát tường quán net, chỉ còn lại bóng dáng đơn độc của cậu giữa sảnh lớn.

 

Một tên du côn cười khẩy chỉ tay về phía quân đào ngũ: "Nhìn xem, mấy đứa bạn của mày bỏ rơi mày rồi kìa!"

 

Lệ Tranh mỉm cười, mắt híp lại hỏi ngược: "Ồ, thế à?"

 

Tên kia lại nói: "Omega thì phải có dáng vẻ của omega chứ! Tuy da mày ngăm, người cao một chút, nhưng không sao, vì cái mặt đẹp kia của mày, bọn tao sẽ thương yêu mày hết mực!"

 

Bên tai vang lên tiếng gào rú bẩn thỉu của bọn chúng, Lệ Tranh thong thả cởi áo khoác đồng phục, vứt lên ghế bên cạnh.

 

Chiếc áo thun đen ôm sát lấy thân hình săn chắc của cậu, trên ngực in chữ "Trẫm" bằng nét mực trắng, toát lên sự ngông cuồng của tuổi trẻ.

 

Tóc vàng xõa trên trán, cậu không biết từ đâu lấy ra một sợi dây buộc tóc có hình con thỏ nhỏ, mấy động tác đã cột mái lên thành kiểu "pháo hoa trời".

 

Hành động này lại càng làm đám du côn cười ngặt nghẽo.

 

Lệ Tranh làm như không nghe thấy.

 

Cậu xoay cổ tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc nhẹ nhàng.

 

Thiếu niên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt rạng rỡ như ánh bình minh.

 

"Tới đây nào, mấy thằng phế vật các người, ai muốn lên trước?"

 

……

 

Đám đàn em beta co rúm một góc, run như cầy sấy: QAQ cầu xin anh Lệ đừng cười nữa! Cười thêm phát nữa là có người đi gặp ông bà mất thôi!!!

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc