[Anh rể]
Bí mật lớn
Địch Manh Manh sau một ngày trầm mặc, vẫn là hạ quyết tâm, cô phải rời khỏi đây.
Lần này, cô không giống lúc trước đi mà không có kế hoạch nữa, mà đã nhắm trước ngăn tủ đựng tiền lẻ trước cửa, ước chừng trong có vẻ như là cỡ năm sáu trăm, vừa đủ cho cô sinh hoạt trong thành thị một thời gian, cũng đủ để tìm một vài người bạn tốt ở gần đây. Cùng lắm đợi cô ấy kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị gái, dù sao thì hiện tại, cô ấy cũng muốn đi thăm thú nhiều nơi khác, mặc dù cô ấy cũng không biết được chính bản thân đang muốn gì, nhưng có thể sẽ biết được mình không muốn gì.
Đương nhiên điều ưu tiên nhất lúc này vẫn là:
Phải tìm được giấy tờ tùy thân!
Địch Manh Manh sau khi hạ quyết tâm liền bắt đầu lặng lẻ để ý hành tung của anh rể, rốt cuộc chờ tới 10 giờ đêm, Lục Bỉnh Tích về phòng ngủ chính để tắm rửa. Cô nhanh chóng tìm kiếm khắp hết một lượt trong phòng khách, nhưng không kiếm được gì, cuối cùng chỉ có thể hương mắt tập trung về phía phòng ngủ chính.
Nghỉ được làm được, Địch Manh Manh lặng lẻ lẻn vào phòng ngủ chính, nhân tiếng nước tắm gội ồn ào mà lục tung mọi ngóc ngách để tìm giấy tờ tùy thân, nhưng mười phút trôi qua, vẫn là không tìm thấy gì.
Ngược lại điện thoại của anh rể đột nhiên vang lên, ngay sau đó tiếng nước “Ào ào rào rào” cũng đột nhiên dừng lại, một bóng dáng to lớn đang bước ra.
Với tốc độ này thì không kịp ra ngoài nữa rồi, Địch Manh Manh bấn loạn một lát, liền lập tức nhấc chân chui vào tủ quần áo, cũng may quần áo mùa đông trong tủ đều được cất đi hết rồi, trống trãi, là chỗ trốn tốt nhất rồi.
Xuyên qua ngăn kẹt tủ, Địch Manh Manh nhìn thấy người vừa mới tắm xong, thân chỉ quấn một lớp khăn tắm, Lục Bỉnh Tích.
Trời, anh rể tôi thật sự có tám khối cơ bụng!
Dáng người đàn ông mảnh khảnh, thân trên trần trụi cùng bờ lưng thẳng tắp, lộ ra phần lớn da thịt, lồng ngực phô nhẹ lên, chứa đựng tinh lực vô hạn, từng khối cơ thịt rắn chắc ở phần bụng xếp thành hàng trên bụng nhỏ, hai đường eo gợi cảm như nhân ngư dài xuống. Vì vội ra ngoài, trên người vẫn còn đọng lại vài giọt nước, lại càng thêm vẻ gợi cảm mê người.
Địch Manh Manh nuốt nước bọt, trong lòng cảm thán mắt nhìn người của chị gái thật tốt, chỉ xét về ngoại hình và phong thái của anh rể, xuất giá lúc đó đúng là có thể mà.
Đúng lúc nàng đang hoảng hốt, anh rể bắt máy điện thoại.
Địch Manh Manh lòng hoài nghi là chị gái gọi tới, lập tức dỏng lỗ tai lên nghe, hy vọng có thể nghe được chỗ giấu giấy tờ tùy thân của mình, lại không nghĩ câu mở miệng đầu tiên của đầu bên kia đã khiến cô đứng khựng.
“Đêm nay anh có qua nữa không?”
Giọng nói này, gợi cảm lại kiều mị, Định Manh Manh nhớ rất rõ, rõ ràng chính là cô gái xinh đẹp ngực to trong thang máy!
Đã trễ thế này rồi, nói lời như thế này, rõ ràng là không phù hợp! Bây giờ hồi tưởng lại lần vô tình gặp lúc trước, có chỗ nào là lạnh lùng đâu, rõ là lương tâm cắn rứt để tránh bị nghi ngờ!
Lồng ngực Địch Manh Manh đập thình thịch, chỉ cảm thấy chính mình sắp phát hiện ra một bí mật lớn. Trong tầm mắt, khuôn mặt anh rể chậm rãi nâng lên, không có gọng mắt kính vàng che lấp, ánh mặt hắn ta hiện lên thêm vài phần tà ác, giọng nói vẫn ôn nhu như mọi khi, nhưng những gì hắn nói với đầu dây bên kia đang nói, lại hoàn toàn khác biệt.
Một giọng trầm khàn vang khắp căng phòng, hắn nói:
“Muốn bị ȶᏂασ à?”
*****