[Anh rể]
Muốn bị ȶᏂασ
Địch Manh Manh lúc đầu chỉ vì không muốn ghi nguyện vọng trường học theo ý của người nhà, mới lén bỏ nhà ra đi. Lúc vừa đi, lòng đầy tự mãn, nhưng sau một ngày trời nhịn đói mà trong người không một xu dính túi, còn không tìm công việc bán thời gian, liền ngoan đặt xe đến nhà chị gái Địch San San, đến tiền xe cũng nhờ người nhà chuẩn bị trả.
Không ngờ chị gái đã đi công tác rồi, chỉ còn anh rể Lục Bình Tích ở lại.
Tên anh rể này của cô là một thầy giáo dạy toán cao cấp ở một trường cao đẳng trong thành phố địa phương, mà toán hock, trùng hợp lại là môn học mà Địch Manh Manh ghét nhấn, cũng đúng là như thế, Địch Manh Manh luôn có cảm giác trên người Lục Bình Tích có một loại khí chất đáng sợ, dù cho anh ta có cười ôn hòa đến thế nào, Địch Manh Manh cũng thấy sợ hãi.
Giống như lúc này, Lục Bình Tích vừa trả tiền xe cho cô đi phía trước, phía sau là Địch Manh Manh đang rụt người bám theo, chỉ là ở khoảng cách cả trăm mét, cô ấy toát ra cả bốn cái thành ngữ — lén lén lút lút, lấm la lấm lét, có tật giật mình, nhát như thỏ đế.
Đến lúc hai người bị giữ trong không gian hẹp của thang máy, bầu không khí khó xử càng thêm rõ ràng, Địch Manh Manh trong lòng chỉ mong có người có thể xuất hiện, phá vỡ không khí an tĩnh này, ông trời có lẻ rủ lòng thương xót, thật sự có người đi vào ngay trước khi của thang máy đóng lại.
Là mỹ nữ tóc xoăn gợn sóng, mặc một chiếc váy liền ôm xẻ eo, toàn bộ cơ thể nổi bật nhất là phần ngực căng tròn, Địch Manh Manh nhìn mà sững sờ, cái này, ít nhất mình phải có, nghĩ rồi cô ấy cúi đầu nhìn xuống ngực cup A của mình, buồn bực cũng từ đó mà tới.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ này thấy họ, không có chút nào khựng lại, cũng không có cảm giác bới cái nhìn chằm chằm của Địch Manh Manh, mà ngược lại còn cười nhẹ với cô ấy, nói câu “Cảm ơn”, rồi tiến tới.
Địch Manh Manh đi cùng Lục Bỉnh Tích về phía bên trái, cô gái xinh đẹp kia lại hướng về phía bên phải.
Đợi đến lúc mở của, trong cái não nhỏ của Địch Manh Manh mởi nảy lên mộ nghi vấn:
Một tầng này chỉ ở có hai hộ, tại sao chị gái trẻ đẹp kia và anh rể lại không giao tiếp ánh mắt với nhau chút nào, giống như hoàn toàn không quen nhau vậy?
Có lẽ, đây chính là sự vô tâm của thành phố lớn?!
Ba tiếng sau, Địch Manh Manh cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của người nhà.
Đầu bên kia của màn hình điện thoạt di dộng, một bên là khuôn mặt nghiêm khắc của bố mẹ, một bên là ánh mắt nhìn thì thấy ôn nhu lại rất kiên định của chị gái.
Cha mẹ khăng khăng khẳng định:
“Địch Manh Manh con không cần phải nghĩ đến việc ra ngoại tỉnh học, cứ học đại học trong tỉnh, tốt nhất là trong thị xã này, còn về chuyên ngành, mấy ngành con chọn cũng không cần xem xét tới, chỉ có thể những ngành mà ba mẹ thấy được…”
Chị gái lại sốt sắng nói:
“Sao em có thể bỏ nhà đi chứ? Chị đã kêu Bỉnh Tích lấy đi hết giấy tờ trong túi của em rồi, từ hôm nay trở đi, em sẽ ở nhà chị, nhân tiện để anh rể em phụ đạo cho em một chút môn toán cao cấp… Tuần sau chị về, đến lúc đó sẽ dẫn em đi xem một vài trường đại học ở thành phố này…”
Định Manh Manh:
w(Д)w…
Nàng căn bản không có cơ hội để mở miệng, chỉ qua vài câu nói, không chỉ trường đại học với chuyên ngành bị quyết định sẵn, mà đến tự do cũng không còn nữa.
Địch Manh Manh nửa đêm kêu rên khắp cả phòng khách, đến ngày sau lại càng thêm sang chấn tâm lý.
Cũng may Lục Bỉnh Tích tuy không phải là người giỏi giao tiếp, lại là một người đàn ông rất ôn hòa, hắn không bác bỏ việc Địch San San bắt hắn phải bắt đầu phụ đạo toán cao cấp cho Địch Manh Manh, nhưng cũng không ép cô phải học, chỉ đưa sách tài liệu cho cô, còn kiên nhẫn an ủi khuyên bảo cô vài câu.
Chẳng qua là “Gia đình cũng là vì muốn tốt cho em”, Địch Manh Manh nghe đến mức lỗ tai đã muốn mọc kén rồi, cô cảm thấy đối phương cũng không phải là khuyên can thật lòng, mà chỉ là làm theo phải phép, làm cho có lệ.
______________
*****