Cố ấy không nghe em (h)
Thẩm Văn Triết nghiến răng đến ê buốt, không ngờ ở trong mắt nàng, chỉ còn lại có cây ©ôи th!t kia của thầy Từ?
Cây côn dưới háng này của mình không những thẳng tắp dựng đứng như vậy, đang cᏂị©Ꮒ nhau sung sướиɠ tự dưng lại bị dừng lại đột ngột, lúc này lại bị hình ảnh da^ʍ đãиɠ trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ©ôи th!t sưng càng thêm to, đã có chút phát đau, nhìn kiểu gì cũng không thấy kém của thầy Từ.
Nhưng hiển nhiên, lúc trước người nào đó còn gọi hắn “Anh trai tốt, Anh trai tốt”, tốc độ thay lòng đổi dạ cũng quá siêu tốc rồi.
“Đừng nháo, em muốn thì anh cho em, bảo đảm ȶᏂασ em sướиɠ luôn… Thầy Từ đã kết hôn rồi, tình cảm của người ta rất tốt…”
Lời này không nói thì thôi, càng nói Tô Mạn càng hăng hái.
Bụng dưới vừa thu lại, mị thịt mấp máy bao lấy thân gậy gắt gao hấp thụ, cả bầu ngực màu trắng trên cơ thể càng như là bạch tuộc dán lên, mị dịch ào ạt chảy xuống đầy giường, bởi vì quá căng, nàng dường như là xem thường mọi thứ mà hét lớn:
“Ưm a, chỉ cần thầy không đẩy em ra, em sẽ không nói cho người khác biết… Sư mẫu, thầy Từ không phải tự nguyện đâu, là em nứng, là em chủ động cưỡi dươиɠ ѵậŧ của thầy ấy đấy… Ưm a… âʍ ɦộ bị căng ra thật thoải mái… Thẩm Văn Triết, cùng nhau, cùng nhau tới làm em đi, như vậy thì thầy Từ sẽ không trách anh~~”
Câu nói này hàm ý quá nhiều rồi.
Mấy câu phía trước chính là thật sự uy hiếp, nhưng chẳng phải là đang nói, nếu đẩy nàng ra, nàng sẽ nói cho người khác biết à… Từ Trí Viễn rất nhiều năm rồi chưa bị người khác uy hiếp, có được giáo dục tốt hơn nữa, thì vào lúc này cũng tức muốn nổ đom đóm.
Mà cái câu mời Thẩm Văn Triết kia, là đang ám chỉ với hắn, chỉ có ba người làm, tối nay chuyện hắn đem nữ hành khách về phòng nghỉ làʍ t̠ìиɦ mới không bị truy cứu.
Sau khi trong mắt Thẩm Văn Triết xẹt qua một tia trầm tư, hình như thực sự buông suôi, hướng sang Từ Trí Viễn:
“Thầy, cô ấy không nghe em, hay là thầy cùng làm đi, em cũng sẽ không nói cho sư mẫu và Lưu Đội đâu!”
Chẹp, cái câu này lại còn cho thêm cả Lưu Đội.
Nhìn Từ Trí Viễn bị chọc tức đến nghiến cắn, đôi mắt đẹp của Tô Mạn đảo quanh trên người Thẩm Văn Triết một vòng, tên này cũng là cái bánh trôi đen nữa!
Nhưng hiển nhiên Từ Trí Viễn cũng không phải người thích bị uy hiếp, lần này hắn trực tiếp nâng nửa thân lên, dùng sức đẩy về phía Tô Mạn.
Cho dù vì thế mà dươиɠ ѵậŧ lại đi vào trong chỗ sâu, cho dù lòng bàn tay đụng phải nơi không nên chạm vào, cũng không hề dừng lại, rõ ràng là đang tức giận, một hai phải đẩy Tô Mạn ra.
Ai, xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây thôi.
Tô Mạn cuối cùng cũng hút thân gậy thô tráng, trong lòng tràn đầy đáng tiếc, cũng không biết thô thịt này của thầy Từ cắm hết vào trong huyệt sẽ có cảm giác gì, cũng không biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn nhiều hay không, nóng hay không?
Nghìn cân treo sợi tóc, di động Từ Trí Viễn đặt trên bàn vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ “Bố vợ”.
Ba người ngây người một chút, Thẩm Văn Triết ở gần nhất tay chân luống cuống muốn tắt đi, lại vì quá hoảng loạn, không cẩn thận nhấc máy rồi.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng rống giận rung trời:
“Từ Trí Viễn, cậu làm sao thế hả, Giai Giai nói cậu lại không muốn điều cương nữa, đã nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một tên lái máy bay, cậu nhìn mấy người bạn của cậu xem, đều đần độn như nhau… Không có chí tiến thủ, cái phi cơ rách đó có cái gì hay ho mà đu bám, đầu óc cậu có bệnh rồi phải không! Cái gì mà văn phòng không phải mong muốn của cậu, cái mộng tưởng chó má gì, cậu không bò lên trên, công việc của em trai Giai Giai phải giải quyết kiểu gì đây… Tôi cảnh cáo cậu, còn không chuyển công tác, thì xem như tôi không có người con rể này!”
Sau một hồi răn dạy không ngớt, lại tắt máy đi.
Động tác của Từ Trí Viễn ngừng lại, hoặc có lẽ là, ba người trong phòng đều vì cuộc điện thoại thình lình này mà dừng lại, chủ yếu là bởi vì, sắc mặt Từ Trí Viễn quá khó coi, giống như là núi lửa nhiều năm ủ mục, có cảm giác muốn thiêu hủy tất cả sự ép buộc đáng sợ.
Hắn đột nhiên cầm lấy rượu lão Lưu để lại trên bàn, dồn sức rót ra, chất lỏng khuấy động dọc theo khóe môi hắn chảy xuống, chưa được một phút đã vơi đi hơn nửa bình.
“Thầy, thầy à, thầy đừng nóng, bọn em đi đây, đi liền đây!”
Thẩm Văn Triết lần này là thật sự bị dọa rồi, đến cả Tô Mạn cũng đều có chút kinh sợ, nhìn thấy Từ Trí Viễn như vậy, thế nhưng lại khiến miệng người ta chua xót, nàng hoàn toàn thả lỏng thân thể, rời khỏi nửa cây ©ôи th!t kia.
“Được rồi, em không làm loạn nữa, thầy Từ, còn lại thầy tự mình giải quyết nhé ~~ còn có một câu nữa, thầy là một vị cơ trưởng rất tốt, đừng nhụt chí!”
Nhưng đang lúc nàng muốn rời khỏi, thì đột nhiên bị một nắm đè xuống.
Trong mắt người đàn ông có chút tơ máu đỏ, trên mặt bình tĩnh không chút biểu tình, nhưng có một loại điên cuồng khác hẳn với ngày thường.
Hắn nói:
“Không phải muốn làm sao? Tiếp tục đi!”
*****