Trong quán rượu Lan Nhược hiên, khói đen tràn ngập, như con Cự Long đen nhánh ngẩng đầu bay thẳng lên trời, khách ăn hoang mang sợ hãi chạy trốn, chưởng quỹ cùng mọi người nhanh chóng cứu hỏa.
"Đáng chết!" Hạ Vân Hi cầm thùng nước, cùng bọn thị vệ càng đổ nước vào lửa càng lớn.
Tức chết người, nàng vốn định cho hắc điếm chút dạy dỗ nho nhỏ, ném tất cả vây cá giả, ai ngờ lại không cẩn thận đẩy ngã lò lửa, tạo ra hỏa hoạn lớn thế này.
Tiêu Dật Phong đi tới hiện trường, nhìn thấy tình cảnh như thế, hắn vội vàng vọt vào Lan Nhược hiên, chạy vào trong làn khói đen dày đặc.
"Vân Hi! Vân Hi!" Hắn chạy gọi to.
A, YES Dật Phong! Nàng mừng rỡ, vội la lên: "Ta ở đây! Dật Phong!"
Thấy xuất hiện ở trước mắt là người toàn thân đầy bụi bặm, Tiêu Dật Phong tức giận ôm cổ nàng. "Nàng lại làm gì? Cả ngày gây họa, không thể an phận chút sao?"
"Dật Phong, đừng mắng nữa, mau cứu hỏa đi!" Hạ Vân Hi thấy hắn xanh mặt, trong lòng sợ sệt, vội nói sang chuyện khác.
Tiêu Dật Phong thấy cũng phải, đành trừng nàng một cái, rồi bắt đầu chỉ huy mọi người cứu hỏa.
Chỉ một lát, đám lửa cuối cùng dập tắt, hắn đem công việc khắc phục hậu quả giao cho thị vệ, rồi ôm Hạ Vân Hi đi ra khỏi Lan Nhược hiên.
"Thả ta xuống ——" Nàng giùng giằng, trước mặt nhiều người như vậy, hắn xách nàng như xách thú nhỏ, mất mặt quá.
"Hôm trước nữ giả nam trang đến đại náo thanh lâu, hôm qua mang lính đi sòng bạc bắt gian, hôm nay đốt cháy quán rượu, nàng không có việc gì để làm hay sao?" Nha đầu này thật không thể an phận một chút sao?
"Đáng đời, một đám gian thương buôn bán không tốt đẹp kia, nên sớm hủy nó để khỏi gây họa cho dân!" Hạ Vân Hi cãi lại, không cảm thấy mình sai.
"Coi như là như vậy, cũng không cần nàng phải tự ra tay, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì sao?" Tiêu Dật Phong giận đến mức tay bóp chặt lại mà không cảm thấy đau đớn, nữ nhân này luôn khiến hắn lo lắng.
"Ta......" Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, không khỏi dịu dàng trấn an nói: "Yên tâm, ta có thị vệ bên người, sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Nghe nàng mềm lời mềm giọng, lửa giận của Tiêu Dật Phong cũng giảm xuống một nửa, nhưng vẫn nghiêm mặt. "Không được, về sau không cho phép làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa!"
"Không chịu, ta muốn hành hiệp trượng nghĩa!" Đây là niềm vui thú lớn lao nhất trong cuộc đời nàng.
"Nếu không nghe lời, có tin ta trói nàng lại không?" Hắn lau vết bẩn trên mặt nàng, tiếp tục gằn giọng.
"Chàng dám, ta sẽ đi nói cho Thái phi nương nương!" Nàng vội vàng lấy át chủ bài ra.
"Vì an toàn của nàng, ta không có gì không dám!" Tiêu Dật Phong tức giận nhìn chằm chằm nữ nhân càng ngày càng không coi trọng hắn này, không thể dung túng nàng nữa, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ leo lên đầu hắn.
"Chàng——" Hạ Vân Hi trề môi, đảo mắt vòng vòng, làm nũng nói: "Dật Phong, chàng đừng cản ta nữa, cùng lắm thì lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, nguy hiểm thì không làm, có được không?"
Tiêu Dật Phong nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp. "Thôi, nàng thích thế nào thì thế đó đi, chỉ là làm phải có chừng mực, không nên quá phận, biết không?"
Nàng lại dùng giọng điệu mềm nhũn đó, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể mặc cho nàng dắt mũi dẫn đi, ai bảo hắn quá yêu nàng đây!
"Được mà! Ta biết chàng tốt với ta nhất!" Hạ Vân Hi hoan hô một tiếng, kiễng chân lên hôn hắn một cái, coi như phần thưởng.
"Nàng thiệt là!" Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, bấm bấm má phấn của nàng.
————–
Mười ngày sau là ngày đại hỉ của Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi.
Hoàng cung giăng đèn kết hoa, vô số nhạc sư thổi hỉ nhạc tưng bừng.
Kiệu hoa đỏ thẫm đỉnh đầu xanh vàng rực rỡ dừng trước Phượng Hoàn cung của hoàng hậu. Hạ Vân Hi ba ngày trước trở lại ‘nhà mẫu thân’, chờ tân lang tới đón.
Trong đại sảnh, bọn cung nữ thái giám bưng hỉ bàn, đưa bánh kẹo cưới cho khách nhân, bận rộn liên tục không ngừng, loay hoay cực kỳ cao hứng. Tân nương tử đang đợi tại Tử Nguyệt các, do các cung nữ giúp một tay hóa trang, khách đang ở trong sân, xung quanh tràn ngập niềm vui.
Các đại thần trên triều đình cũng được mời tới chúc mừng, Tiêu Dật Dương cũng đến, nhưng vẫn không lộ ra chút nụ cười nào. Hắn tịch mịch đứng nghiêm trong đám người, nhìn về kiệu tân nương phía xa, trong lòng không khỏi co rút đau đớn một hồi.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng khổ sở, "Vân Hi, kiếp này vô duyên......" Hắn nén tiếng thở dài, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, không tiếng động biến mất trên chéo áo.
Không muốn nhìn cảnh chói mắt kia, hắn lặng lẽ xoay người rời đi.
Đột nhiên, cách ba dặm lộp độp tiếng pháo nổ lên, khuấy động tiệc mừng.
Trong tiếng vỗ tay reo hòa, tiếng pháo, hỉ nhạc, tân nương được đưa lên kiệu hoa. Hoàng hậu nhìn nhi tử cùng nàng dâu nàng yêu quý thành thân, không khỏi vui mừng, chờ lâu như vậy, rốt cuộc mơ ước đã thành sự thật!
Phòng tiệc cực kỳ náo nhiệt, đồ ăn lần lượt mang lên, tiếng nói tiếng cười không ngừng. Các cung nữ mặc thịnh trang, qua lại trong hành lang không dứt. Bọn thái giám quấn vải hồng che lưng, lo trong lo ngoài.
Tiêu Dật Phong một thân đỏ thẫm, trên người gắn một dải lụa đỏ được xếp thành bông hoa, cưỡi tuấn mã, mang theo đội ngũ đi về phía trước, trên mặt tràn đầy vui sướng hạnh phúc.
Mười mấy cung nữ Hồng Y, vũ động lấy quạt cùng hoa đăng theo sát phía sau, đội ngũ đèn lồng hùng dũng, hai mươi đôi cung nữ cầm lồng đèn lớn màu đỏ trong tay đi lên phía trước.
Tiếp đó, đội danh dự mang các loại hoa cái, cao vút như cái ô tiến lên. Ban nhạc diễn tấu sáo và trống ở hai bên, cuối cùng là các hỉ nương cùng đội ngũ mang kiệu hoa.
Đội ngũ cực kỳ tráng lệ. Dọc theo đường đi, cung nữ thái giám, thậm chí các phi tần, vương công, cũng tranh nhau xem náo nhiệt, tiếng vỗ tay không ngừng.
Hạ Vân Hi ngồi trong kiệu hoa, nghe tiếng chúc mừng không ngớt xung quanh thì cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử Dật Phong, có được tình yêu của hắn...
Ở lộ trình đi cung Hoa Dương, nàng nhớ lại những ngày đầu gặp Tiêu Dật Phong, từng chút từng chút một. Nghĩ tới những biểu tình của Dật Phong, khiến nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Kiệu hoa đến cung Hoa Dương xong, kế tiếp là hành lễ, lạy cao đường, bái thiên địa, phu thê giao bái, tất cả lễ nghĩa, cuối cùng đưa vào tân phòng.
Sáu hỉ nương chia ra bưng gậy hỉ, rượu giao bôi, táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn, hạt sen đứng thẳng hai bên hỉ bàn.
Tiêu Dật Phong nhìn tân nương của mình, đáy mắt dịu dàng như nước. Hạ Vân Hi vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, ngồi cứng người không dám nhúc nhích.
Lúc này hỉ nương hắng giọng nói: "Xin tân lang dùng gậy hỉ vén khăn voan, từ đó vừa lòng đẹp ý!"
Tiêu Dật Phong nhẹ nhàng cầm gậy hỉ vén khăn voan đỏ lên, đập vào mắt là phấn nhan tuyệt mỹ kiều diễm ướt át của Vân Hi, tim hắn không khỏi rung động, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Hạ Vân Hi cũng si ngốc nhìn hắn, đáy mắt cũng tràn đầy thâm tình.
Khi đôi tân nhân uống xong rượu giao bôi, hỉ nương cung chúc bọn họ ‘vĩnh kết đồng tâm’ ‘sớm sinh quư tử’ rồi liền lui ra ngoài.
Lúc này, tân pḥng trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Vân Hi mới thoáng thở phào một cái, nàng thật sợ gặp chuyện không hay, làm trò cười cho người, vì vậy từ lúc nghi thức bắt đầu, tâm tình nàng đã căng thẳng đến bây giờ.
"Thế nào, mệt mỏi sao?" Tiêu Dật Phong dịu dàng thay nàng tháo mũ phượng, ôm nàng vào lòng.
"Chỉ cần có thể gả cho chàng, chút mệt mỏi này ta không quan tâm!" Hạ Vân Hi hạnh phúc nói.
Tiêu Dật Phong dịu dàng vươn tay nâng đầu nàng lên, nhìn vào đôi tử nhãn sáng chói như thủy tinh, đáy lòng ứa căng nhu tình."Vân Hi, ta yêu nàng!"
Lần nữa nghe được lời hắn tỏ tình, trong lòng nàng rung động mãnh liệt, không kìm hãm được, hôn lên đôi môi ấm áp hấp dẫn của hắn. "Ta cũng vậy, Dật Phong!"
Tiêu Dật Phong hôn đáp lại nàng, từ bên trán, đến tai, rồi đến đôi mắt xinh đẹp, phấn mũi thon nhỏ, cặp môi mê người, mùi hương bên xương quai xanh, từ từ chiếm lĩnh mọichỗ trên thân thể nàng, lễ phục cũng từng món một thoát ra.... ..
"Dật Phong......"
Nàng khẽ run, thở gấp, vô lực dựa vào lồng ngực nóng hẩm của hắn.
"Vân Hi!" Hắn khàn khàn, lửa dục cũng dâng lên.
"Ưm......"
Tiêu Dật Phong ôm nàng đặt trên giường mềm, bàn tay khẽ xoa đôi nhũ hoa căng đầy của nàng, thoát hết y phục, da thịt trắng mịn tựa như bông tuyết không che đậy, khiến lửa dục trong hắn càng bùng cháy mãnh liệt.
Đêm tân hôn, hương nhu vô tận như màn lụa bao quanh hai người, bao phủ cả tẩm cung.
Ngoài cửa sổ ánh sao không ngừng lóe lên, hoàng cung vẫn náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười nói tiếng chúc mừng.
Mà bên ngoài tân phòng, có một nhóm người lén la lén lút rình coi, rối rít kề sát tai vào cửa lắng nghe động tĩnh trong phòng.
"Thật tốt quá, chắc sang năm ta sẽ có tôn tử để ôm!" Hoàng hậu hạ thấp giọng, che miệng cười cười, trong lòng không ngừng cổ vũ nhi tử tiếp tục.
"Hoàng thất rốt cuộc thêm huyết mạch mới rồi!" Lý Trạch Dương cũng cười ra tiếng.
"Sữa tươi, tã, y phục, bà vú.. ...." Thu đại tỷ theo bên cạnh hoàng hậu thì đang tính toán những vật dụng cần thiết để tiểu chủ nhân tương lai dùng.