Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 139: Chân tướng rõ ràng

Trước Sau

break
Trong điện Tuyên chính, Chu Minh Đế triệu tập quần thần cùng các hoàng tử.

Kim bài Tam tướng quân đem chứng cứ mấy ngày qua thu góp trình lên trước. Lý Trạch Dương bẩm báo: "Hoàng thượng, chúng thần ở trong phủ tấn vương, tìm ra rất nhiều tư liệu liên quan đến Thiên Tuyệt môn, xin hoàng thượng xem qua."

"Còn nữa... hoàng thượng!" Tề Diệp Lỗi nói tiếp: "Thời điểm thần cùng Phi Vũ càn quét Thiên Tuyệt môn, cũng tìm được thư tay của Tấn vương, tất cả đều do Tấn vương đích thân ký tên, qua nghiệm chứng, chứng thực là chữ của Tấn vương."

Chu Minh Đế nhận bằng chứng, cẩn thận dò xét, càng xem sắc mặt càng xanh mét, cuối cùng tức giận đánh một chưởng lên mặt bàn, trừng mắt nhìn Tiêu Dật Hiên, vừa sợ vừa buồn vừa giận ——

"Dật Hiên! Không nghĩ tới ngươi không chỉ dòm ngó ngôi vị hoàng đế cuả trẫm, còn làm ra nhiều thủ đoạn âm độc đối phó Dật Phong như vậy, đây chính là ca ca của ngươi, ngươi tại sao có thể ra tay ác độc như thế?"

Tiêu Dật Hiên mặt không chút thay đổi, cũng không giải thích gì, hắn vạn vạn không ngờ được chuyện sẽ bại lộ được nhanh như vậy, vào giờ khắc này, hắn biết mình đã tới tuyệt cảnh.

Tiêu Dật Phong mặc dù đã sớm đoán được, nhưng hôm nay chính mắt thấy sự thật, vẫn cảm thấy có chút đau lòng. Tiêu Dật Dương vẫn không dám tin hỏi: "Nhị ca, thật sự là do huynh làm sao?"

"Chuyện đã như vậy ta cũng không muốn giải thích nữa, không sai, là ta, là ta muốn ám sát Tiêu Dật Phong, môn chủ Thiên Tuyệt môn cũng là ta, tối nay nhìn lén di chiếu, tất cả đều là chủ ý của ta!" Tiêu Dật Hiên mặt bình tĩnh không chút kinh hoảng.

Tiêu Dật Dương giật mình, hắn không hiểu, nhị ca sao lại trở nên đáng sợ như vậy? Các triều thần khác càng thêm không thể tin nhìn Tiêu Dật Hiên, Tấn vương ngày thường nho nhã ôn hòa lại là người ác độc như thế, còn xây dựng Thiên Tuyệt môn, đây là tà phái giết người không chớp mắt!

Chu Minh Đế tức đến nỗi toàn thân phát run, tròng mắt đen trầm thống ánh lên ngọn lửa thiêu đốt kinh người.

"Dật Hiên, như vậy chuyện đệ điều tra Vân Hi là gian tế, cũng là giả?" Tiêu Dật Phong lạnh giọng hỏi.

"Đúng!" Tiêu Dật Hiên nhàn nhạt nhả chữ, hôm nay hắn không cần thiết phải giấu giếm nữa.

"Tại sao? Ta hiểu nguyên nhân đệ hận ta, nhưng tại sao ngay cả Vân Hi đệ cũng không bỏ qua?" Vừa nghĩ tới Vân Hi từng vì bị hãm hại mà chịu khổ, Tiêu Dật Phong liền không cách nào khống chế phẫn nộ.

Tiêu Dật Hiên cười nhạt một chút, châm chọc nói: "Còn có tại sao sao, đương nhiên là vì diệt trừ ngươi!"

Chu Minh Đế giận không kềm được. "Ngôi vị hoàng đế trong mắt ngươi quan trọng như vậy sao?" Con trai của hắn tại sao có thể có máu lạnh như vậy?

"Không sai, trong cảm nhận của ta, không có gì quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế, thậm chí......" Tiêu Dật Hiên sắc mặt âm trầm, mắt phượng một mảnh lạnh lẽo. "Còn quan trọng hơn tính mạng của ta

"Ngươi ——" Chu Minh Đế khí hận chồng chất, còn có thêm thương tiếc. "Dật Hiên, ngươi là kỳ tài hiếm thấy, coi như không làm được hoàng đế, tương lai tiền đồ cũng vô khả hạn lượng, nhưng tại sao ngươi lại lựa chọn con đường như vậy?"

"Ha ha ha" Tiêu Dật Hiên đột nhiên cười to, ánh mắt lẫm liệt, còn có không cam lòng. "Phụ hoàng, người đã nói nhi thần là kỳ tài, vậy người sao lại truyền ngôi cho Tiêu Dật Phong? Cũng bởi vì hắn là đại hoàng tử nên nhi thần phải khuất phục dưới hắn sao, đến cả cơ hội cạnh tranh cũng không có, người nói nhi thần sao có thể cam tâm, sao có thể phục tùng?"

"Câm miệng! Ngươi đã làm sai, lại còn nhiều lời?" Chu Minh Đế thấy nhi tử chết cũng không hối cải, lửa giận căng phồng, bỗng chốc đứng lên, lạnh lùng nói: "Người ngươi đang nói, không phải ai khác mà là huynh đệ ruột thịt của ngươi! Các ngươi đều là con trai của trẫm, ai làm hoàng đế đều như nhau, lại nói thân phận của ngươi là ngự thân vương, đã là dưới một người trên vạn người, như vậy ngươi còn không nhìn ra trẫm trọng dụng ngươi sao?"

Nhưng Tiêu Dật Hiên lại không cho là đúng, trào phúng cười: "Vậy thì thế nào, nhi thần vẫn phải khuất phục trước hắn! Sinh ra trong nhà đế vương, nếu chỉ là một Vương gia bình thường, thì có khác gì phế nhân?"

"Ngươi quả thật cứng đầu!" Chu Minh Đế tức giận đến hô hấp không thông, đau lòng lại không nhẫn nại nói: "Thôi, trẫm không muốn nhiều lời với ngươi nữa, đã phạm tội phải mình gánh chịu, ngươi đi thiên lao tỉnh lại đi! Người đâu ——"

Hắn bỗng chốc cáu kỉnh quát, Cẩm y vệ liền vội vã chạy vào.

Chu Minh Đế chỉ Tiêu Dật Hiên, run rẩy hồi lâu, cuối cùng độc ác hạ lệnh. "Đem Tấn vương giải vào thiên lao, chờ đợi xử trí!"

"Không cần!" Tiêu Dật Hiên lạnh giọng quát bảo ngưng lại. "Bổn vương muốn tự mình đi, ai cũng không được động vào ta!"

Cẩm y vệ bị hắn khí thế của chấn trụ, lại không dám tiến lên phía trước một bước.

Cứ như vậy, Tiêu Dật Hiên ngẩng đầu, ngạo nghễ xoay người, bước nhanh rời khỏi Tuyên Chính điện. Coi như thua thì làm giặc, hắn cũng không cho phép mình có một chút túng quẫn nào.

———-

Chân tướng rõ ràng.

Hạ Vân Hi không phải gian tế, chuyện nàng ám sát hoàng thượng hoàn toàn là do dược vật khống chế, vì vậy các triều thần không đề phòng với nàng nữa, ngược lại trải qua một đoạn thời gian chung đụng, càng ngày càng trở nên thích cô gái đáng yêu như Thiên nữ này, lòng càng thêm mong đợi hôn sự của nàng cùng Hoàng Thái Tử.

Không sai, Tiêu Dật Phong khôi phục thân phận Hoàng Thái Tử, Chu Minh Đế giải thích cùng các triều thần, phế thái tử chỉ là kế hoãn binh muốn đưa người sau màn xuất hiện, bây giờ chuyện đã rõ ràng tất cả cũng trở lại như cũ.

Cung Hoa Dương lại bắt đầu náo nhiệt, Hạ Vân Hi thân thể cũng đã hồi phục hẳn, cả ngày vui vẻ, mánh khóe chồng chất. Hơn nữa ba ngày hai bữa xuất cung, nói là cái gì vi phục xuất tuần, vì dân thỉnh mệnh!

"Điện hạ! Không xong, không xong, điện hạ......" Tiểu Lý Tử âm thanh hô to gọi nhỏ từ xa đến gần.

"Thế nào? Có chuyện từ từ nói!" Tiêu Dật Phong còn đang cúi đầu nhìn sổ sách, lơ đãng nói.

Thời gian này tên tiểu lý tử này suốt ngày không ngừng hô to gọi nhỏ, hắn thấy nhưng cũng không thể trách rồi, không có gì hơn là Hạ Vân Hi tiểu quỷ này lại chọc một đống chuyện phiền toái.

"Hạ cô nương, nàng... ... Nàng......" Tiểu Lý Tử thở không ra hơi.

"Lần này là đánh người ta ở thanh lâu, còn phá hủy một sòng bạc nào đó." Tiêu Dật Phong không để ý lắm hỏi khẽ.

Kể từ khi Nhạc Thái phi biết nàng dùng vòng tay Tử Kim đánh bại Bắc Thần, lại nhận định nàng chính là Thiên nữ chuyển thế, đối với nàng tốt vô cùng, quan tâm cẩn thận, thậm chí còn tặng cho kim bài hoàng gia ngự dụng, cùng với quyền lực của Thái phi, lần này Hạ Vân Hi đắc ý vô cùng, quyết định noi theo hiệp hoàng, đến dân gian hành hiệp trượng nghĩa.

Vì vậy không tới nửa tháng, trong kinh thành xuất hiện đầy ‘phong công vĩ nghiệp’ (những kỳ công, công lao) của nàng. Thái phi nương nương cùng hoàng thượng chẳng những không trách cứ, còn khen nàng làm tốt lắm, lần này cái đuôi Hạ Vân Hi càng thêm vui vẻ vểnh lên trời.

"Không phải, Hạ cô nương nàng đốt phòng bếp Đại Tửu Lâu của người ta!" Tiểu Lý Tử vừa lau mồ hôi, vừa nhìn chủ tử.

"Đốt phòng bếp quán rượu?" Tiêu Dật Phong lần này ngây ngẩn cả người, đây là buôn bán hợp pháp mà? Điều này cũng đắc tội với nàng sao?

"Hạ cô nương vẫn còn ở trong phòng bếp!" Đây mới là trọng điểm nha.

"Đáng chết, không nói sớm!" Tiêu Dật Phong lập tức lao ra cửa chính, thi triển khinh công chạy ra hoàng cung.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc