Lý do Hà Tu dung phạt Đỗ Tài nhân xét ra chẳng có gì sai, nhưng Đỗ Tài nhân lại thật sự đã chịu tội. Giờ chỉ còn xem cú ngã đó của nàng ta có khiến Hoàng thượng động lòng thương hay không.
Trì Xuân kín đáo dùng khuỷu tay huých nhẹ Lộng Thu một cái, rồi lén lườm nàng ấy.
Lộng Thu lập tức nhận ra chuyện mình vừa nói có phần không thích hợp. Dù Hoàng thượng đứng về phía ai, đối với chủ tử nhà mình cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Chử Thanh Oản cũng chẳng bận tâm chuyện này, dù sao ngày mai là sẽ biết rõ kết quả.
Trường Lạc Cung, Vũ Hoa Các
Tư Nghiễn Hằng ngồi trên ghế, bên cạnh là nữ y đang xem xét vết thương ở đầu gối và trán cho Đỗ Tài nhân. Ngoài họ ra, trong điện còn có Tống Chiêu nghi và Hà Tu dung.
Chuyện này vốn không liên quan gì đến Tống Chiêu nghi, nhưng nàng ta là chủ vị của Trường Lạc Cung, Đỗ Tài nhân gặp chuyện, nàng ta có trách nhiệm đến thăm hỏi.
Hà Tu dung thì đứng ngồi không yên, nàng ta không quan tâm Đỗ Tài nhân có bị thương thật hay không, chỉ không kìm được mà cứ liếc nhìn về phía Tư Nghiễn Hằng.
Nàng ta đã giải thích lý do mình phạt Đỗ Tài nhân, nhưng Tư Nghiễn Hằng vẫn không nói một lời nào.
Tư Nghiễn Hằng rũ mi mắt, có lẽ đợi lâu quá nên y cầm dụng cụ bắt đầu từ từ bóc vỏ quả óc chó trong tay. Đốt ngón tay xiết lấy quả óc chó, động tác thong thả, nhưng gương mặt y lại không biểu hiện chút cảm xúc nào, khiến người ta không sao đoán được tâm trạng ra sao.
Sau khi đến thì Tống Chiêu nghi đứng im lặng một bên, chỉ lúc nữ y đang xử lý vết thương cho Đỗ Tài nhân, nàng ta mới thấp giọng hỏi một câu: “Vết thương của Đỗ Tài nhân thế nào?”
Nữ y đáp: “Bẩm nương nương, vết thương trên trán Đỗ Tài nhân không nặng, bôi thuốc vài ba hôm là có thể đóng vảy.”
Nghe đến đây, tiếng khóc của Đỗ Tài nhân cũng thoáng dừng lại một chút, còn Hà Tu dung thì ngược lại, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Nàng ta che miệng cười khẩy: “Đỗ Tài nhân thật làm bản cung sợ hết hồn, mới tới nơi đã nghe tiếng khóc rền rĩ, bản cung còn tưởng bị thương nặng lắm cơ đấy.”
Hà Tu dung mải miết châm chọc Đỗ Tài nhân, lại không để ý đến việc Tư Nghiễn Hằng lúc ấy khẽ ngước mắt liếc nàng ta một cái. Đỗ Tài nhân bị nữ y che khuất tầm nhìn nên không trông thấy, chỉ có Tống Chiêu nghi là nhận ra, nàng ta càng cúi đầu thấp hơn, lặng lẽ không nói gì.
Đầu gối Đỗ Tài nhân quỳ đến bầm tím, khó lòng cử động, nàng ta vốn chẳng dám đối đầu với Hà Tu dung, chỉ luống cuống biện giải cho mình: “Tần thiếp bị hù dọa mới vậy…”
Vì sao lại bị dọa?
Bởi vì máu chảy trên mặt, nàng ta sợ bị hủy dung. Đối với nữ tử, chuyện đó thực sự là một việc cực kỳ nghiêm trọng. Hoảng sợ trong tình cảnh ấy cũng là điều dễ hiểu.
Đỗ Tài nhân hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Tư Nghiễn Hằng, trong mắt ngân ngấn lệ, như thể sợ rằng y sẽ cho rằng nàng ta làm quá mọi chuyện.
Hà Tu dung thấy nàng ta ra vẻ đáng thương, trong lòng chỉ cảm thấy như mắc nghẹn. Trước đó còn dám mạnh miệng cãi lời nàng ta, giờ lại bày ra bộ dạng yếu đuối này là sao?
Sắc mặt Hà Tu dung trông rất khó coi, đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy một tiếng “Cạch” rất khẽ, nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía Tư Nghiễn Hằng, bỗng dưng nín bặt.
Chỉ thấy Tư Nghiễn Hằng đặt dụng cụ trong tay xuống, quả óc chó đã bóc xong cũng bị y tiện tay ném lên bàn, rồi dùng khăn lau tay. Sau đó y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Tu dung: “Vì sao không nói tiếp nữa?”
Sắc mặt Hà Tu dung lập tức trắng bệch, “Phịch” một tiếng quỳ xuống: “Thần thiếp biết tội.”
Đỗ Tài nhân siết chặt tấm chăn gấm, nàng ta không hiểu vì sao Hà Tu dung lại sợ hãi đến vậy, vô thức cất tiếng: “Hoàng thượng…”
Tư Nghiễn Hằng quay đầu nhìn sang.
Đỗ Tài nhân lập tức im bặt, sắc mặt cũng dần tái đi. Không phải nàng ta không muốn nhân cơ hội này khiến Hoàng thượng động lòng, mà là vì ánh mắt y nhìn nàng ta chẳng hề có chút thương xót nào, trong đáy mắt chỉ là hờ hững và khó chịu.