Trì Xuân đáp: “Nghe nói Đỗ Tài nhân quỳ suốt hai canh giờ, lúc đứng dậy thì không còn đứng nổi, lập tức ngã xuống, dường như còn bị thương ở mặt.”
Nói đến đây, Trì Xuân có phần do dự, như muốn nói lại thôi.
Chử Thanh Oản nghe mà tròn mắt ngạc nhiên, thấy Trì Xuân lưỡng lự, nàng khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Có gì thì cứ nói thẳng.”
Trì Xuân gượng cười một tiếng, chậm rãi nói: “Trùng hợp là, lúc Đỗ Tài nhân ngã, thánh giá cũng vừa đến.”
Nhắc đến hai chữ thánh giá, Trì Xuân kín đáo quan sát sắc mặt của chủ tử mình. Dù gì thì tối qua chủ tử mới hầu hạ Hoàng thượng, nàng ấy lo rằng chủ tử sẽ thấy không thoải mái trong lòng.
Nhưng Chử Thanh Oản lại không hề khó chịu. Nàng sớm đã dự liệu được cảnh này từ khi còn chưa nhập cung.
Nếu không thể chấp nhận điều đó, nàng đã chẳng lựa chọn vào cung.
So với việc Tư Nghiễn Hằng xuất hiện, điều khiến nàng tò mò hơn là, rốt cuộc cú ngã của Đỗ Tài nhân là vô tình hay cố ý khi phát hiện thánh giá?
Nghĩ đến lời Trì Xuân kể rằng trán Đỗ Tài nhân còn chảy máu, Chử Thanh Oản nhất thời khó mà phân định. Trong cung này, ai ai cũng biết khuôn mặt quan trọng đến mức nào. Liệu Đỗ Tài nhân có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình đến vậy?
Điều Chử Thanh Oản không biết là, sau khi nàng rời đi, quả thực Đỗ Tài nhân đã khóc lóc ầm ĩ một trận.
Lúc còn ở khuê phòng, nàng ta luôn được cưng chiều, nào đã từng chịu uất ức thế này?
Thường ngày, Đỗ Tài nhân không phải người ngông cuồng như thế. Nhưng khi còn ở Trữ Tú Cung, nàng ta từng nghe Chu ma ma vô tình tiết lộ rằng Thái hậu rất xem trọng nàng ta. Điều đó khiến nàng ta vui mừng khôn xiết, đến mức đánh mất sự điềm tĩnh thường ngày.
Nàng ta khóc không chỉ vì cảm thấy nhục nhã, mà còn là để diễn cho Từ Ninh Cung xem.
Thế nhưng, sau khi quỳ nửa canh giờ mà vẫn không có ai đến truyền chỉ miễn lễ, Đỗ Tài nhân đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong lòng bỗng lạnh toát.
Nàng ta lập tức hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thái hậu cũng sẽ vứt bỏ nàng ta.
Vì thế, nàng ta trở nên im lặng, ngoan ngoãn quỳ trọn hai canh giờ.
Có điều, Đỗ Tài nhân trước giờ chưa từng chịu khổ như vậy. Ngay cả khi học cung quy ở Trữ Tú Cung, họ cũng là chủ tử, người dưới chẳng bao giờ dám nghiêm khắc với họ. Lúc đứng dậy, nàng ta chỉ cảm thấy đôi chân như không còn là của mình nữa.
Nhưng chuyện ngã xuống, là nàng ta cố ý làm.
Có lẽ vì sĩ diện, nàng ta sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, nên luôn quan sát xung quanh.
Vì vậy, nàng ta là người đầu tiên phát hiện ra thánh giá đang tới gần. Chưa đợi thánh giá lại gần, Đỗ Tài nhân nghĩ đến Thái hậu, lại nghĩ đến cơ hội đã bỏ lỡ đêm qua, trong khoảnh khắc ấy nàng ta quyết đoán, giả vờ hai chân tê liệt không đứng vững, để mặc cung nhân không kịp đỡ, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Nàng ta không dập quá mạnh, nhưng trán cũng bị rách, máu đỏ tươi chảy dài trên gò má, lập tức khiến mọi người xung quanh hoảng loạn.
Khi mọi người rối loạn kêu lên, thánh giá cũng buộc phải dừng lại.
Dù thế nào, kết quả cuối cùng cũng như ý nguyện của nàng ta, khiến Hoàng thượng phải chú ý đến nàng ta, dù cái giá phải trả có hơi đắt.
Khi tin tức truyền đến Ngọc Quỳnh Uyển, thái y đã tới Vũ Hoa Các rồi.
Chử Thanh Oản không kìm được mà hỏi: “Thế còn Hà Tu dung?”
Dù sao thì việc Đỗ Tài nhân thành ra thê thảm như vậy, cũng không thể không liên quan đến Hà Tu dung.
Lúc ấy, Lộng Thu đang mang cơm tối trở về, Trì Xuân vừa bày biện đồ ăn, vừa đáp lời nàng: “Nghe nói Hà Tu dung vừa nhận được tin đã vội vã chạy đến.”
Lộng Thu đứng bên cạnh, không nhịn được chen vào: “Cũng không biết Hoàng thượng sẽ nghiêng về phía ai nữa.”
Chử Thanh Oản khựng lại, nói thật thì nàng cũng khá tò mò.