Chử Thanh Oản ngỡ ngàng trong lòng, không ngờ Đỗ Tài nhân lại dám đối đầu trực diện với Hà Tu dung, thậm chí còn kéo cả từ Từ Ninh Cung vào cuộc.
Tất nhiên Hà Tu dung nghe hiểu rõ ẩn ý trong lời nói, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi, ánh mắt giận dữ trừng Đỗ Tài nhân: “Ngươi!”
Đỗ Tài nhân ngẩng cao đầu, không hề lùi bước, thẳng thắn đối diện với ánh nhìn của Hà Tu dung.
Một lúc lâu sau, Hà Tu dung tức đến bật cười: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén. Ngươi thật sự tưởng lấy Thái hậu ra chèn ép bản cung thì bản cung không làm gì được ngươi sao?”
Đỗ Tài nhân nheo mắt, cúi đầu xuống: “Tần thiếp nào dám.”
Chử Thanh Oản đưa tay khẽ vuốt dái tai, ngay cả người đứng ngoài cuộc như nàng cũng nghe ra được sự châm chọc trong lời Đỗ Tài nhân, huống gì là Hà Tu dung.
Hà Tu dung lạnh lùng nhìn Đỗ Tài nhân, đương nhiên hiểu rõ vì sao nàng ta lại dám ngang nhiên như vậy, chẳng qua là dựa hơi Thái hậu mà thôi.
Hà Tu dung chợt nhớ lại, trước khi tân phi nhập cung, Thái hậu đã từng bóng gió nhắc nàng ta quan tâm đến Đỗ Tài nhân, nghĩ đến đó lại khiến nàng ta không khỏi cảm thấy buồn nôn. Nàng ta dù là chủ vị của một cung, nhưng lại chẳng được Hoàng thượng để tâm, dưới gối cũng không có hoàng tự, ở giữa Thái hậu và Chu Quý phi, nàng ta đã sớm ngả về phía Thái hậu.
Có lẽ Thái hậu cũng nhìn ra hoàn cảnh khó xử của nàng ta, nên mới nôn nóng muốn đưa dòng máu mới vào cung, mà người đi trước là nàng ta dĩ nhiên phải nhường chỗ cho kẻ đến sau.
Nếu Đỗ Tài nhân là người biết điều, nàng ta còn có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng lại là cái thứ này...
Hà Tu dung híp mắt, nhìn dáng vẻ của Đỗ Tài nhân là hiểu ngay, Đỗ Tài nhân cho rằng nàng ta sẽ e dè Thái hậu mà không dám làm gì.
Đột nhiên, Hà Tu dung bật cười lạnh: “Đỗ Tài nhân vô lễ với thượng vị, vậy thì quỳ ở đây hai canh giờ.”
Sắc mặt Đỗ Tài nhân lập tức tái đi: “Cái gì?”
Hà Tu dung thản nhiên dựa người vào thành kiệu, khóe môi nhếch lên, giọng ung dung: “Đỗ Tài nhân nghe không hiểu sao?”
Lúc này, cuối cùng Đỗ Tài nhân cũng hoảng loạn, nàng ta không thể tin nổi: “Ngươi dám...”
Chử Thanh Oản khẽ nhướng mày, nàng không hiểu, Hà Tu dung có gì mà không dám.
Hà Tu dung chẳng buồn nói thêm với kẻ ngu xuẩn kia, trực tiếp ra lệnh: “Vân Lâm, ngươi ở lại trông chừng Đỗ Tài nhân cho tốt, chưa đủ hai canh giờ không cho phép nàng ta quay về.”
Vân Lâm cúi người nhận lệnh: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Lời vừa dứt, Vân Lâm lập tức bước lên một bước, thô bạo đẩy ngã Đỗ Tài nhân. Nàng ta cao ngạo nói: “Đỗ Tài nhân nên nhanh chóng quỳ xuống đi thôi, cứ lề mề như vậy, lại lỡ mất giờ hồi cung của người đấy.”
Chử Thanh Oản thu hết mọi chuyện vào mắt, trong lòng càng thêm khó hiểu, rốt cuộc Đỗ Tài nhân lấy đâu ra khí thế như vậy? Hơn nữa, nghe lời đối thoại giữa hai người, dường như chuyện này không đơn giản chỉ là Đỗ Tài nhân mạo phạm Hà Tu dung.
Nàng chợt nhớ tới cái tên Chu ma ma mà Đỗ Tài nhân nhắc đến trước đó, trong mắt thoáng hiện lên sự suy tư.
Sau khi nghi trượng của Hà Tu dung rời đi, Đỗ Tài nhân vẫn bị ép quỳ dưới đất. Hình phạt nghiêm khắc khiến nàng ta tỉnh táo phần nào, không còn dám ồn ào, nhưng có lẽ vì quá mất mặt, nàng ta không kìm được nói với Chử Thanh Oản: “Chử Tài nhân còn chưa đi, là muốn ở lại xem trò cười của ta sao?”
Bị chỉ trích vô cớ, Chử Thanh Oản cảm thấy thật khó nói hết. Nàng và Đỗ Tài nhân có cùng vị phần, vốn chẳng cần phải nể nang nàng ta. Chử Thanh Oản khẽ che môi cười nói: “Đỗ Tài nhân nói đùa rồi. Dù ta không có mặt, chuyện hôm nay của Đỗ Tài nhân truyền ra ngoài, e rằng cũng đã đủ khiến người ta chê cười.”
Dù sao Đỗ Tài nhân vẫn còn trẻ tuổi, bị vạch trần tình cảnh thê thảm ngay trước mặt, nhất thời xấu hổ đến đỏ hoe cả mắt.