Chử Thanh Oản toàn thân cứng đờ, trong lòng âm thầm bực bội vì Quý phi cố tình khiến mọi người chú ý đến nàng. Nhưng trên mặt nàng chỉ có thể thể hiện vẻ ngượng ngùng: “Nương nương nói quá lời rồi, hầu hạ Hoàng thượng là bổn phận của tần thiếp, nào dám gọi là vất vả.”
Ánh mắt của Chu Quý phi chỉ lướt qua gương mặt nàng, không tiếp tục dây dưa, mà thuận miệng nói với các phi tần khác: “Các ngươi cũng phải cố gắng, vì hoàng thất mà khai chi tán diệp.”
Chử Thanh Oản cảm nhận rõ ánh mắt ghen ghét âm thầm từ các phi tần khác, tay nắm chặt lấy chén trà, hiểu rằng Chu Quý phi đang cố ý khiến nàng bị người khác oán ghét.
Chu Quý phi nhớ lại lời của Mai Ảnh, hôm nay khi thỉnh an, Tô tần không đi cùng Chử Thanh Oản. Nàng ta biết Tô tần là người thông minh, sẽ không trái ý mình, vậy thì chỉ còn một khả năng, Chử Thanh Oản đã từ chối sự lôi kéo của nàng ta.
Cũng được thôi.
Chu Quý phi đã cai quản lục cung nhiều năm, luôn là các phi tần khác phải nịnh hót nàng ta, sao nàng ta có thể chủ động lôi kéo Chử Thanh Oản hết lần này đến lần khác.
Nàng ta sẽ để cho Chử Thanh Oản hiểu rõ, ở trong cung này, một thân một mình là chuyện không thể.
Đợi đến khi Chử Thanh Oản ý thức được sự khắc nghiệt trong việc sinh tồn chốn hậu cung, tất nhiên sẽ biết phải làm thế nào cho đúng.
Du phi không có mặt, các phi tần khác thi nhau nịnh nọt Quý phi, lời nói tâng bốc vang lên không ngừng trong điện. Chu Quý phi liếc thấy Chử Thanh Oản cúi đầu không nói, khóe môi nàng ta khẽ cong lên, nụ cười như sâu thêm một chút.
*
Hôm nay Tô tần không còn đợi nàng cùng đi nữa, Chử Thanh Oản lập tức hiểu ra tại sao lúc thỉnh an, Chu Quý phi lại chuyển mũi nhọn sang nàng.
Chử Thanh Oản khẽ nhíu mày, nơi thái dương bắt đầu âm ỉ đau. Nàng thật sự không ngờ Chu Quý phi lại bá đạo đến vậy, chỉ cần không quy thuận thì lập tức trở thành đối tượng bị nhắm vào sao?
Không còn Tô tần dây dưa, hôm nay Chử Thanh Oản cũng không dừng lại ở đâu, thân thể nàng vốn đã không thoải mái, chỉ muốn sớm quay về nghỉ ngơi.
Đáng tiếc, chút mong muốn ấy của nàng cuối cùng vẫn thấy bại.
Chử Thanh Oản cố ý chọn một con đường nhỏ yên tĩnh, nên khi nhìn thấy cảnh tranh cãi trước mắt, nàng hiếm khi có chút sững người, liếc mắt nhìn Tụng Hạ, vừa định lui lại thì thấy người trên kiệu nghiêm trang đưa mắt nhìn về phía nàng.
Chử Thanh Oản khựng bước, trong lòng hiểu rõ, chuyện này, tránh không được rồi.
Nàng được Tụng Hạ đỡ bước tới, ánh mắt kín đáo lướt qua gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Đỗ Tài nhân, sau đó nhanh chóng thu hồi lại, khẽ hành lễ: “Tần thiếp tham kiến Hà Tu dung, nương nương vạn an.”
Hà Tu dung ngồi trên nghi trượng, trước tiên là cho nàng đứng dậy, sau đó mới cười khẩy, mỉa mai nói: “Đỗ Tài nhân thấy chưa? Cùng là người nhập cung một lượt, vậy mà Đỗ Tài nhân lại không hiểu lễ nghĩa bằng Chử Tài nhân. Bảo sao, Hoàng thượng cũng coi trọng Chử Tài nhân hơn một chút.”
Mặt Đỗ Tài nhân xanh mét vì giận.
Chử Thanh Oản liếc sang Đỗ Tài nhân, trong lòng có phần khó hiểu, Đỗ Tài nhân đang làm cái gì vậy?
Hôm qua mới gây bất hòa với Khâu tần, hôm nay lại xung đột với Hà Tu dung. Cả hai người kia đều có vị phân cao hơn nàng, Đỗ Tài nhân lấy đâu ra can đảm mà hành xử như thế? Không sợ chọc giận họ sao?
Nàng nhớ rất rõ, lúc còn trong thời gian tuyển tú, Đỗ Tài nhân vốn không phải kiểu người bốc đồng như vậy.
Đỗ Tài nhân cũng chẳng phải tay vừa, nàng ta vẫn khẽ hành lễ, giọng cắn răng: “Hà Tu dung miệng nói tần thiếp vô lễ, chẳng lẽ là đang ám chỉ các ma ma trong Trữ Tú Cung khi xưa cố ý sơ sót trong việc dạy dỗ sao?”
Tân phi sau khi nhập cung đều phải trải qua quá trình học lễ nghi tại Trữ Tú Cung, mà năm nay, người phụ trách dạy quy củ chính là Chu ma ma, người thân cận hầu hạ Thái hậu nương nương.