Chu Quý phi nắm giữ quyền lực hậu cung, Du phi có con có sủng, thật ra hai người cân sức ngang tài, chẳng trách Du phi chẳng chút e sợ.
Nàng cũng không quên người ở Từ Ninh Cung, dẫu sao nàng được tuyển vào cung, phần lớn cũng nhờ người ấy hỗ trợ.
Xem ra, trong cung này thực chất là ba phe thế lực cân bằng lẫn nhau. Chỉ tính riêng hậu cung hiện tại, đã có hai bên âm thầm kiềm chế nhau.
Chử Thanh Oản khẽ xoay chén trà trong tay, trong lòng càng cảm thấy thế cuộc trong cung không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Huống chi còn có Tống Chiêu nghi, người vẫn luôn trầm lắng và khiêm tốn.
Nghĩ đến Tống Chiêu nghi, Chử Thanh Oản ngẩng đầu nhìn về phía trên, chỉ thấy nàng ta mặc một bộ cung trang màu lục xám nhạt, sắc màu có phần u tối. Nàng ta vốn là phi tần lớn tuổi nhất trong cung, nay lại thêm sự hiện diện của những tân phi trẻ trung, càng khiến sự chênh lệch lộ rõ. Từ đầu đến cuối, nàng ta không nói một lời.
Sau khi Du phi rời đi, bầu không khí trong điện thoáng chốc trở nên ngưng trệ. Chu Quý phi nhấp một ngụm trà, Tô tần ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta, khẽ dừng một lát rồi che miệng nói: “Du phi nương nương quả thật coi Nhị Hoàng tử như con ruột, tần thiếp nhìn thấy vành mắt nàng ấy thâm đen, chắc hẳn là cả đêm qua chưa từng chợp mắt.”
Chu Quý phi đặt chén trà xuống, lạnh nhạt liếc nàng ta một cái.
Tô tần không chỉ đích danh ai, chỉ như đang cảm thán: “Nghe nói Nhị Hoàng tử cũng rất thân cận với Du phi nương nương, quả thật là mẫu tử tình thâm.”
Dương Quý tần nghe vậy, tay đang cầm chén trà cũng siết đến tái xanh.
Chu Quý phi trông thấy nét mặt ấy, bèn cong môi cười: “Ai mà chẳng nói như vậy chứ.”
Nàng ta chỉ nhắc đến đó rồi thôi, không tiếp tục bàn luận. Sau khi căn dặn thêm vài câu, buổi thỉnh an mới được cho giải tán.
Vừa bước ra khỏi Triêu Hòa Cung, Chử Thanh Oản đã thấy Tô tần đứng ngoài chờ nàng. Trong mắt nàng thoáng ánh lên vẻ lạnh lẽo, nàng không thích người khác tự ý thay nàng quyết định điều gì.
Chốc lát sau, nàng giấu đi cảm xúc, dịu giọng nói với Tô tần: “Tần thiếp mới vào cung, còn muốn đi dạo thêm một chút, không tiện cùng Tô tần hồi cung.”
Tô tần nhìn nàng hồi lâu rồi mới nhẹ giọng: “Cũng được.”
Chử Thanh Oản khẽ thở ra một hơi, dẫn theo Tụng Hạ rảo bước về phía Ngự hoa viên.
Phía sau lưng các nàng, có người âm thầm quan sát.
Dương Quý tần không hiểu: “Ngươi đang nhìn gì thế?”
Người kia thu lại ánh mắt, dưới nắng sớm, sắc mặt vẫn lộ vẻ tái nhợt. Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng vang lên: “Tùy tiện nhìn một chút thôi.”
*
Nắng tháng bảy ấm áp dịu dàng, Chử Thanh Oản và Tụng Hạ đi một mạch đến Ngự hoa viên. Nơi đây không chỉ có hai chủ tớ các nàng, mà có người đã đến sớm hơn.
Lý Mỹ nhân ủ rũ đi sau đoàn người của Hà Tu dung, Chử Thanh Oản chỉ thoáng liếc qua rồi thu lại ánh mắt.
Khi còn ở Triêu Hòa Cung, nàng đã nhận ra Hà Tu dung và Lý Mỹ nhân hẳn có quan hệ không cạn, nếu không Hà Tu dung đã chẳng cần mở miệng nói giúp nàng ta vào thời điểm ấy.
Hồ Trường Diên tràn ngập sen nở, Chử Thanh Oản chẳng thân quen với ai, cũng không muốn nhập hội theo đám đông. Nàng men theo con đường yên tĩnh đi đến bên hồ, phong cảnh trước mắt khiến phiền muộn vốn do Tô tần gây ra trong lòng nàng dần tan biến.
“Tần thiếp bái kiến Chử Tài nhân.”
Chử Thanh Oản xoay người lại, thấy một nữ tử đang cúi mình hành lễ với nàng. Nàng nhận ra người này, lúc thỉnh an, người đó ngồi cạnh nàng.
Ánh mắt nàng khẽ lóe, đợi người kia đứng dậy, nàng mới có chút nghi hoặc: “Sao Lư Bảo lâm lại đến đây?”
Lư Bảo lâm đứng thẳng người, tiến đến bên cạnh nàng: “Tần thiếp nhìn thấy Chử Tài nhân từ lương đình, nên muốn đến chào hỏi một tiếng.”
Chử Thanh Oản nâng mắt nhìn nàng ta. Hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu, nàng không hiểu tại sao Lư Bảo lâm lại cố ý đến bắt chuyện.