Nàng ta còn muốn nói gì đó, thì rèm hoa thêu bỗng bị vén lên từ bên ngoài, có người bước vào với khí thế rầm rộ. Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại như đánh thẳng vào tim mọi người: “Quả nhiên Chử Tài nhân xuất thân danh môn, đúng là biết lễ nghi, còn hơn hẳn vài kẻ chẳng ra gì.”
Sắc mặt Lý Mỹ nhân lập tức thay đổi.
Chử Thanh Oản khẽ nheo mắt, nàng quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một nữ tử được cung nhân dìu bước vào. Người ấy không tô vẽ đậm đà, cũng không đeo đầy đầu trang sức lấp lánh, thậm chí sắc mặt còn có chút nhợt nhạt, như thể cả đêm không được nghỉ ngơi.
Dù vậy, khí chất quanh người nàng ta vẫn khiến người khác không dám xem thường, đôi mày đôi mắt lộ ra vẻ cao quý khó che giấu. Nàng ta hờ hững liếc qua mọi người, không ai dám đối diện ánh mắt đó, Lý Mỹ nhân càng cúi rạp đầu xuống không dám ngẩng lên.
Chử Thanh Oản lập tức hiểu rõ, đây chính là Du phi nương nương, người đang được sủng ái nhất hậu cung.
Đợi Du phi nương nương ngồi xuống, mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Du phi hơi gật đầu: “Tất cả đứng dậy đi.”
Khi Chử Thanh Oản còn tưởng rằng chuyện vừa rồi đã qua, Du phi nương nương bất chợt cong môi, nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Nếu sau này Lý Mỹ nhân còn không quản nổi cái miệng của mình, bản cung cũng không ngại dạy ngươi một chút quy củ trong cung.”
Lý Mỹ nhân sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đứng dậy: “Tần thiếp nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương.”
Nàng ta liếc nhìn về phía Hà Tu dung, chỉ thấy đối phương nghẹn một bụng tức.
Cái thứ vô dụng, chỉ biết phá chuyện!
Hà Tu dung nén lại cảm xúc trong lòng, vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói đỡ cho Lý Mỹ nhân: “Nàng ấy chỉ là vụng miệng mà thôi, Du phi nương nương cần gì phải chấp nhặt.”
Du phi liếc nhìn Hà Tu dung một cái, không nói gì thêm, chỉ khẽ nhếch môi, cười mà như không cười. Lý Mỹ nhân thấy thế thì vội vàng ngồi xuống, không dám nói bậy thêm nửa lời.
Chử Thanh Oản lặng lẽ theo dõi trận phong ba này. Du phi vừa đến Triêu Hòa Cung, vậy mà lại nắm rõ chuyện do ai khơi mào. Không rõ là vừa khéo nghe thấy, hay có người cố ý báo tin.
Điện trở nên yên tĩnh trong chốc lát, Du phi có vẻ mỏi mệt, uể oải tựa người vào chỗ ngồi.
Chử Thanh Oản không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ tối qua Nhị hoàng tử thực sự bị bệnh?
Một lát sau, từ nội điện truyền ra động tĩnh, rèm được vén lên, cuối cùng Chu Quý phi cũng chậm rãi bước vào. Vừa ngẩng mắt, nàng ta đã thấy trong điện ngồi kín người đến thỉnh an, nét cười nơi khóe mắt càng đậm hơn. Nàng ta ngồi xuống: “Hôm nay là lần đầu các tân phi đến thỉnh an, bản cung cũng không có gì căn dặn nhiều, chỉ cần nhớ một điều, biết thân biết phận, khai chi tán diệp cho hoàng thất mới là quan trọng nhất.”
Bên dưới, một đám tân phi đồng loạt đứng dậy, đồng thanh đáp “Vâng”.
Du phi thấy dáng vẻ ấy của Chu Quý phi, trong mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt.
Trung cung đã lâu không có chủ, Chu Quý phi lại nắm quyền hậu cung quá lâu, có lẽ đã quên mất bản thân chỉ là một phi tần, lầm tưởng mình là Hoàng hậu.
Giờ đây Nhị Hoàng tử vừa hạ sốt, Du phi cũng chẳng còn kiên nhẫn ngồi đây xem Chu Quý phi diễn trò. Nàng ta giơ tay day nhẹ ấn đường, uể oải nói: “Nếu Quý phi đã nói xong, thần thiếp xin phép cáo lui trước. Nhị Hoàng tử thân thể không khỏe, thần thiếp còn đang vội trở về chăm sóc.”
Lời Chu Quý phi bỗng nghẹn lại, nghiêng đầu nhìn về phía Du phi, chỉ thấy đối phương chẳng hề có ý e dè. Một lát sau, Chu Quý phi thu lại ánh mắt, sắc mặt vẫn bình thản: “Nếu vậy, Du phi cứ về nghỉ sớm.”
Du phi khẽ che môi bằng khăn tay, hơi cúi người hành lễ, rồi xoay người rời khỏi Triêu Hòa Cung.
Chử Thanh Oản lặng lẽ thu hết cuộc giằng co giữa hai người vào trong mắt, không khỏi rũ mi, giấu đi ánh nhìn nơi đáy mắt.