Tim Chử Thanh Oản như chợt lạnh đi nửa phần.
Nàng nhìn Tiểu Chu công công tiến lại gần, người ấy mang vẻ áy náy nói: “Nhị hoàng tử đột ngột sốt cao, Hoàng thượng bị người của Du phi nương nương mời đến Cam Tuyền Cung. Nô tài phụng mệnh đến bẩm với Tài nhân chủ tử, đêm nay không cần chờ nữa.”
Bàn tay đang siết chặt vạt áo buông lỏng. Chử Thanh Oản không rõ mình đang mang tâm trạng gì, nàng lặng im một hồi, mới cụp mắt nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi.”
Ánh mắt nàng dần trở nên ảm đạm, khiến người ta nhìn mà bất giác sinh lòng thương xót và áy náy. Nụ cười trên gương mặt nàng gượng gạo mà dịu dàng, nàng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Nhị Hoàng tử thế nào? Thân thể có nghiêm trọng không?”
Chu Lập Thuận thầm cảm thán trong lòng, nhưng câu hỏi của Chử Tài nhân liên quan đến hoàng tự, hắn ta chỉ trả lời mập mờ: “Thái y vừa mới tới nơi, tình hình thế nào, nô tài cũng chưa rõ.”
Đợi Chu Lập Thuận rời đi, cả Ngọc Quỳnh Uyển im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng vị tài nhân chủ tử mới vào cung này sẽ trút giận lên đầu bọn họ.
Chử Thanh Oản nhàn nhạt liếc nhìn mọi người một cái rồi xoay người bước vào trong điện, Trì Xuân và hai người còn lại vội vàng theo sau.
Lộng Thu buồn bã, trong mắt mang theo xót xa khi nhìn chủ tử, giọng nàng ấy u uất: “Đã không đến thì sao không sai người báo sớm, để chủ tử phải đợi uổng phí từng ấy thời gian.”
Chử Thanh Oản khẽ nhíu mày: “Cẩn thận lời nói.”
Người kia là thiên tử, ban ơn hay trách phạt đều là thánh ân, há có thể để người khác oán trách?
Lộng Thu giật mình, vội vàng im bặt. Nàng ấy đưa tay che chặt miệng mình, không dám nói thêm lời nào.
Tụng Hạ âm thầm quan sát từ nãy đến giờ, thấy chủ tử vẫn giữ được lý trí thì cũng nhẹ nhõm phần nào. Nàng ấy bước lên một bước, cởi áo choàng giúp chủ tử, lại quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân đã đứng mỏi nhừ vì chờ đợi: “Ngày thường Du phi nương nương chưa từng lấy Nhị hoàng tử làm cớ để tranh sủng, có lẽ hôm nay thật sự Nhị hoàng tử phát sốt. Chuyện liên quan đến hoàng tự, Hoàng thượng lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Chủ tử đừng quá để tâm.”
Dẫu sao thì Nhị hoàng tử cũng không phải con ruột của Du phi, nếu thật sự lấy đứa trẻ ra để tranh sủng, bị người ngoài chê cười là chuyện nhỏ, chọc giận Hoàng thượng mới là mất nhiều hơn được.
Chử Thanh Oản cụp mắt nhìn Tụng Hạ, hiểu rõ nàng ấy đang khuyên mình đừng hành động nông nổi: “Ta biết nặng nhẹ.”
Dù Nhị hoàng tử có thật sự sốt hay không, thì khi Du phi nương nương đã truyền ra tin ấy, đối với nàng, việc Hoàng thượng lựa chọn đến Cam Tuyền Cung là điều hợp tình hợp lý nhất.
Bằng không, nếu vô tình khiến Du phi nương nương sinh lòng bất mãn mới là tai họa.
Nàng mới nhập cung chưa lâu, lại chưa được ân sủng, hoàn toàn không thể đối đầu với Du phi. Thân phận chênh lệch, chỉ một vài lời đồn đại được truyền ra từ dưới tay Du phi thôi cũng đủ khiến nàng chịu khổ không ít.
Chỉ là chuyện đêm nay, ngày mai lúc đến Triêu Hòa Cung thỉnh an, e là sẽ không còn yên ổn nữa.
Chử Thanh Oản ủ rũ cụp hàng mi: “Ta mệt rồi, lui xuống nghỉ đi.”
Trì Xuân lo lắng nhìn nàng. Dù chủ tử nói có lý đến đâu, thì đây cũng là lần đầu tiên chủ tử nếm mùi thất sủng, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.
Chử Thanh Oản nhận ra ánh mắt của Trì Xuân, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, khẽ lắc đầu.
Mới chỉ là ngày đầu vào cung thôi, chẳng nói lên được điều gì. Nàng chưa yếu đuối đến mức chỉ một chút thất bại thế này cũng không chịu nổi.
Sáng hôm sau, tin tức về chuyện thị tẩm đêm qua đã lan khắp hậu cung. Trong số các tân phi vừa nhập cung, không một ai được sủng hạnh, mà nghĩ đến việc Hoàng thượng lại đi Cam Tuyền Cung, không ít phi tần hận không thể vò nát cả khăn tay.
Có người oán thán: “Nàng ta đã đắc ý bao nhiêu năm, chẳng lẽ không ai có thể lật đổ nổi ư!”