Mai Ảnh nghe nàng ta nhắc đến Thái hậu, sắc mặt khẽ thay đổi. Nàng ta liếc nhìn xung quanh, vội vàng ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Chờ trong điện chỉ còn lại hai chủ tớ, nàng ta khẽ thở dài: “Nương nương, người giận bà ta làm gì, dù sao Hoàng thượng cũng đứng về phía người.”
Dẫu sao Thái hậu cũng là trưởng bối. Nếu để người ngoài nghe được những lời này, chỉ một cái tội bất hiếu thôi cũng đủ khiến nương nương khó mà ngẩng đầu lên được.
Sắc mặt Chu Quý phi vẫn chưa dịu đi. Nhớ lại quá trình tuyển tú lần này, nàng ta lại thấy tức tối không thôi.
Mấy tháng trước, trong cung vừa xảy ra một chuyện lớn, Dung Tiệp dư mang thai được sáu tháng thì bất ngờ bị hại đến mức sảy thai. Thái hậu nương nương bèn lấy cớ này để chỉ trích nàng ta không quản lý hậu cung chu toàn, ý đồ đoạt quyền từ tay nàng ta. May thay, Hoàng thượng ung dung bác bỏ, khiến kế sách của Thái hậu thất bại. Không thành công, Thái hậu lại nghĩ ra chiêu khác, lấy cớ con nối dõi của Hoàng thượng thưa thớt, đề nghị sớm tổ chức tuyển tú.
Hoàng thượng vừa phản đối Thái hậu, không tiện từ phản đối lần thứ hai, vì vậy mới có đợt tuyển tú lần này.
Chớ tưởng nàng ta không biết, vị Đỗ Tài nhân kia chính là quân cờ được Thái hậu chọn sẵn, còn Cố Mỹ nhân chỉ là một điều ngoài dự kiến. Trong tình hình đó, đương nhiên Chu Quý phi sẽ không ngồi chờ chết, nên mới sắp xếp kỳ tuyển tú này xuất hiện hai vị tài nhân.
Thấy nương nương sắc mặt khó coi, Mai Ảnh đành đè nén lo lắng trong lòng, khẽ khuyên: “Tối nay Hoàng thượng triệu cho gọi Chử Tài nhân thị tẩm, cũng coi như thuận lòng nương nương rồi.”
Mai Ảnh lại nhớ tới việc nương nương cố ý sắp xếp cho Chử Tài nhân ở tại Chiêu Dương Cung, bèn nhỏ giọng nói: “Xưa nay Tô tần là người thông minh, nhất định nhìn ra được dụng ý của nương nương, sẽ giúp nương nương toại nguyện.”
Chu Quý phi khẽ thở dài một hơi, giữa đôi mày thoáng lướt qua vẻ phiền muộn: “Nếu không phải Tô tần không biết tiến thủ, bản cung đâu cần phải tốn công như thế.”
Nàng ta hao tâm tổn sức mới nâng Tô tần lên tần vị, ai ngờ Tô tần lại vô dụng đến vậy, đến cả việc lấy lòng Hoàng thượng cũng không làm được, số lần Hoàng thượng đến Chiêu Dương Cung ngày càng ít.
Sớm biết thế này, nàng ta đã chẳng phí thời gian lên người Tô tần.
Chiêu Dương Cung.
Người của Kính Sự Phòng vừa đến, Trường Xuân Hiên đã nhận được tin. Tô tần im lặng một thoáng, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía đó, bên Ngọc Quỳnh Uyển chắc đang chuẩn bị nghênh giá, tiếng nói cười hân hoan vang vọng cả sang Trường Xuân Hiên.
Ở cùng một cung, Tô tần càng cảm nhận rõ sự náo nhiệt bên kia, lại càng khiến Trường Xuân Hiên của nàng ta thêm lạnh lẽo, vắng vẻ.
Tô tần có linh cảm rằng cảnh tượng như hôm nay, e là về sau sẽ xảy ra thường xuyên.
Ánh mắt nàng ta thoáng tối lại. Một lúc sau, nàng ta liếc nhìn Thanh Li đang dè dặt bên cạnh, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”
Chử Thanh Oản không biết được những toan tính trong các cung. Nàng vẫn đang đứng trước điện Ngọc Quỳnh Uyển chờ nghênh giá. Gió đêm se lạnh, Trì Xuân vội khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng màu da trần. Ánh trăng dịu nhẹ rải xuống, càng làm nổi bật nét đẹp thanh tú của thiếu nữ trước điện.
Đèn sen ở bốn góc tường dần dần mờ nhạt, Chử Thanh Oản thấy lạnh, khẽ kéo chặt áo choàng hơn một chút. Nhìn cửa cung mãi không có động tĩnh, nàng không khỏi hơi nhíu mày.
Nửa canh giờ trôi qua, các cung nhân ở Ngọc Quỳnh Uyển từ hưng phấn chuyển sang bồn chồn, liếc nhìn nhau, trong điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Có lẽ vì trời thực sự lạnh, đầu ngón tay đang nắm lấy vạt áo của Chử Thanh Oản dần trắng bệch. Mãi lâu sau, bên ngoài mới có tiếng bước chân vội vã vang lên. Trong lòng nàng bất chợt trào dâng một dự cảm chẳng lành.
Khi nhìn thấy người đến là một tiểu thái giám, Tụng Hạ bèn thấp giọng nhắc nàng: “Đó là Tiểu Chu công công bên cạnh Hoàng thượng.”