Nàng lập tức dịu giọng làm nũng, giọng mang theo chút ấm ức: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, đêm qua quả thực trong người không khỏe, trằn trọc không ngủ được. Hồng Hỉ nha đầu thấy tần thiếp phát bệnh, lại nghĩ người ở Tẩy Hà Điện có thể ngủ yên ổn, liền tự tiện đi tìm, nào ngờ…"
Nàng vội liếc Khương Hân Nguyệt một cái, ánh mắt đầy dè dặt, rồi cúi đầu tỏ vẻ e sợ: "Chắc là Trân Dung Hoa không nghe thấy thôi ạ."
Ngươi đừng có nói... Ngươi đúng là đừng có nói...
Tối qua Tuyên Võ Đế đã khiến nàng mệt lả đến chết đi sống lại, hết lần này đến lần khác, cả người mềm nhũn chẳng còn sức lực. Trong mắt Hoàng đế, nàng say đến mức đầu óc quay cuồng, tất nhiên chẳng thể nào nghe nổi tiếng cãi vã ngoài điện.
Rõ ràng Hoàng đế cũng đang nghĩ giống nàng.
Vì ngay sau lời Sở Tiệp Dư, ánh mắt người liền dừng lại trên cánh môi đỏ mọng mềm mại của Khương Hân Nguyệt, rồi khẽ nhướng mày.
Đúng lúc ấy, nàng liền lộ ra vẻ xấu hổ xen giận dỗi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, khiến bầu không khí đang lạnh lẽo cũng chuyển sang ái muội.
"Trẫm hôm nay vốn định đến Trường Xuân Cung vấn an Sở Tiệp Dư..."
Sở Tiệp Dư lập tức ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt, đắc ý nhìn về phía Khương Hân Nguyệt đầy khiêu khích. Đang định mở miệng nói...
"Nhưng vừa rồi trẫm lại thấy ngươi giận dữ mắng Trân Dung Hoa, cũng chẳng buồn hỏi han, mở miệng là 'bổn cung' này 'bổn cung' nọ, khí lực hùng hổ chẳng giống người đang bệnh chút nào. Xem ra, thân thể đã khỏe rồi."
Tuyên Võ Đế liếc sang nàng, ánh mắt lạnh như băng: "Nếu thân thể không còn gì đáng ngại, thì cái tội ngạo mạn hỗn xược hôm nay, trẫm phạt ngươi quỳ tại chỗ này hai canh giờ. Về sau mỗi lần gặp Trân Dung Hoa, nhớ kỹ phải hành lễ."
Vừa dứt lời, Hoàng đế đưa tay ôm lấy vai Khương Hân Nguyệt, cố ý trêu chọc: "Mặt ái phi đỏ thế kia, chẳng lẽ là bị nắng hắt trúng?"
Ánh mắt và giọng nói đầy ý cợt nhả, rõ ràng là cố tình trêu nàng.
Khương Hân Nguyệt chu môi, vẻ mặt xấu hổ, đẩy Hoàng đế ra rồi quay người bỏ chạy. Vì luống cuống, nàng chạy mà chẳng nhìn đường, cắm đầu thẳng về Tẩy Hà Điện.
Đến trước cửa còn đập đầu vào khung cửa cái "cốp", đau đến mức nhe răng trợn mắt, hai tay ôm trán xuýt xoa không thôi.
Xoa mãi nửa ngày mới phát hiện Hoàng đế vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, nàng càng thêm xấu hổ, tức đến muốn đào hố chui xuống, bụm mặt quay người chui vào trong đại môn đỏ son của Tẩy Hà Điện.
Toàn bộ một chuỗi động tác đó khiến Sở Tiệp Dư nhìn mà trố mắt há hốc mồm.
Trân Dung Hoa... sao lại to gan đến thế?
Sao nàng ta dám hất tay Hoàng thượng ra? Dám quay đầu bỏ chạy ngay trước mặt người? Mà nhìn vẻ mặt Hoàng thượng... lại chẳng hề tức giận?
Nghĩ mãi không thông, Sở Tiệp Dư chỉ đành tiếp tục quỳ gối ngoài cửa Tẩy Hà Điện, trơ mắt nhìn Tuyên Võ Đế sải bước đuổi theo bóng dáng Trân Dung Hoa.
Nếu nàng hiểu được điều đó từ trước, thì giờ đã chẳng phải quỳ ở nơi này.
Khương Hân Nguyệt về đến tẩm điện thì chui ngay vào chăn, vùi mình kín mít, không chịu ló đầu ra. Hỉ Thước và Sương Hàng dỗ dành thế nào cũng không có động tĩnh, cứ như nàng đã hóa thành cái gối ôm mềm nhũn.