Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 28

Trước Sau

break
Lương Phi cực kỳ hài lòng với phản ứng của nàng, lại khinh thường đám chó săn theo sau Lệ Quý Phi, hừ lạnh một tiếng: "Trời cũng không còn sớm, ngươi mau quay về đi. Biết đâu Hoàng thượng còn có ban thưởng nữa. Nhớ kỹ, bây giờ ngươi chính là người được Hoàng thượng để tâm nhất."

Chứ đâu như Sở Tiệp Dư và Tưởng Chiêu Nghi, đã chẳng còn được sủng ái, phải dựa vào bóng Lệ Quý Phi để sống qua ngày.

Thấy vậy, Khương Hân Nguyệt cũng chẳng buồn đôi co với bọn họ, chỉ nhẹ nhàng đỡ tay Hỉ Thước, chậm rãi quay về Tẩy Hà Điện.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Sở Tiệp Dư đi cùng đường về cung, đã đuổi theo từ xa. Đợi đến khi chắc chắn Lương Phi đã đi khuất, nàng mới dám gọi người chặn lại: "Khương Hân Nguyệt, ngươi điếc à? Không nghe bổn cung gọi sao?"

Hồng Hỉ đứng cạnh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tối qua chủ tử đợi mãi không thấy Hoàng thượng đến, nổi trận lôi đình một phen. Giờ sự bất mãn với Trân Dung Hoa e rằng đã lên đến đỉnh điểm.

Chát!

Sở Tiệp Dư vừa bước tới trước mặt, liền bị Khương Hân Nguyệt trở tay tát một cái nảy lửa.

"Bổn cung là Trân Dung Hoa được chính Hoàng thượng thân phong. Sở Tiệp Dư ngươi thấy bổn cung không những không hành lễ, lại còn buông lời xấc xược, tự xưng 'bổn cung'. Chẳng lẽ ngươi thấy không cam lòng với phong hào mà Hoàng thượng ban cho ta?"

Chức vị Dung Hoa vốn dĩ cao hơn Tiệp Dư một bậc.

Sở Tiệp Dư bị đánh đến choáng váng, sững người một lúc mới hung hăng trừng mắt quát lên: "Phụ thân ta là Thị lang Bộ Hộ! Ngươi – chỉ là một thứ nữ nhỏ bé của Hồng Lư Tự – cũng dám đánh ta?"

"Ta đánh là ngươi, chứ có phải đánh phụ thân ngươi đâu."

Khương Hân Nguyệt vẫn điềm nhiên, giọng nói dịu dàng như cười: "Vả lại, đã vào cung, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng. Chuyện triều đình có liên quan gì đến ngươi? Hay là chỉ vì tranh cãi vài câu, ngươi cũng định chạy về méc phụ thân mình? Vậy ngươi định đặt thể diện của Hoàng thượng ở đâu?"

Hậu cung mà dính líu đến tiền triều, là điều đại kỵ.

Nhưng Sở Tiệp Dư hết câu này đến câu khác đều phô ra vẻ ưu thế của mình, cứ như thể Khương Hân Nguyệt dám động đến nàng thì chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Sau một hồi đứng sau núi giả bên hồ sen theo dõi mọi chuyện, cuối cùng Hoàng đế cũng xuất hiện. Chỉ một ánh mắt lướt qua, Sở Tiệp Dư đã òa khóc nức nở: "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho tần thiếp! Trân Dung Hoa nàng... nàng chẳng phân phải trái, liền vung tay tát tần thiếp một cái, tần thiếp đau đến mức... đến mức không chịu nổi!"

Nàng cố tình nghiêng mặt để lộ ra nửa bên má còn hằn rõ dấu tay đỏ ửng, đưa cho Hoàng đế xem.

Tuyên Võ Đế không nói một lời, chỉ giữ vẻ mặt lạnh tanh, im lặng nhìn Khương Hân Nguyệt. Không khí nhất thời trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.


Sở Tiệp Dư lén liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, rồi chậm rãi cúi mắt, khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh.

Hừ, Hoàng thượng trong lòng vẫn còn để tâm đến nàng.

Dù gì thì nàng cũng đã vào cung sáu năm, bầu bạn bên Hoàng thượng chẳng phải ngày một ngày hai. Còn con tiện nhân Trân Dung Hoa kia, mới vào cung không bao lâu đã ngạo mạn, càn quấy như vậy, sao Hoàng thượng có thể dung túng cho được?

Trong đầu nàng đang tính toán xem nên nói thế nào để khiến Hoàng thượng chán ghét ả, thì liền nghe Tuyên Võ Đế cất tiếng: "Hôm nay trẫm nghe Vương Đắc Toàn nói, đêm qua Sở Tiệp Dư ngươi không khỏe, đã đến Tẩy Hà Điện tìm trẫm?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc