Khi Tuyên Võ đế trở về, Lệ quý phi còn chưa kịp thu lại vẻ giận dữ. Tay vẫn đang ấn đầu một cung nữ, ép nàng ta nhặt từng mảnh sứ vỡ dưới đất.
“Hoàng… Hoàng thượng?”
Gương mặt nàng thoáng hiện vẻ kinh hoảng và hối hận, nhưng chỉ chớp mắt đã đổi thành dáng vẻ yếu mềm, ủy khuất:
“Thần thiếp… bái kiến Hoàng thượng…”
“Ái phi sao thế?”
Hoàng đế không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, đưa tay đỡ lấy khuỷu tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng:
“Là nô tài nào không có mắt chọc giận ái phi?”
Hắn đã mở đường, Lệ quý phi liền lập tức thuận theo:
“Trong phòng băng đã dùng hết, đám nô tài lại không chịu nhanh chân, thần thiếp bị nóng quá nên tỉnh giấc. Hoàng thượng lại không có ở đây, thần thiếp nhất thời… hoảng sợ…”
Hoảng sợ mà đập đồ, đánh người?
Chỉ sợ là thấy Hoàng thượng không ở bên, lửa giận bốc lên, mới lôi cung nhân ra trút giận chứ gì!
Vương Đắc Toàn đứng bên trong bụng thầm mắng.
Tám năm trước, Lệ quý phi mới vào cung còn là một thiếu nữ mềm mại dịu dàng, thuần khiết, lương thiện, lại có nhan sắc khuynh thành, khiến Hoàng thượng si mê không dứt.
Còn bây giờ nhìn lại, nàng cũng đâu khác gì những nữ nhân tâm cơ sâu sắc trong hậu cung?
Nghĩ như thế cũng không khó hiểu vì sao Hoàng thượng lại bị Trân Dung Hoa thu hút.
Vì hiện giờ, Trân Dung Hoa thật sự có vài phần phong thái và khí chất của Lệ quý phi thuở ban đầu.
—
“Sao tự nhiên lại mưa thế này?”
Hỉ Thước bung dù, cùng Sương Hàng một trái một phải đỡ Khương Hân Nguyệt:
“Dạo này thời tiết thất thường, lúc nóng lúc lạnh, nô tỳ cũng chẳng biết nên mặc gì mới vừa.”
Thời tiết năm nay đúng là vừa nóng bất thường lại vừa mưa gió triền miên, sáng nắng chiều mưa, thỉnh thoảng còn nổi gió to giữa trời quang.
Khương Hân Nguyệt cũng thấy chán nản. Nàng vốn chẳng phải phi tần có địa vị cao, không được dùng kiệu liễn. Mỗi lần từ Tẩy Hà Điện sang Dực Khôn cung thỉnh an, đi bộ cũng phải mất gần nửa canh giờ — mà với người kiếp trước đến mười phút cũng phải gọi xe như nàng, thì đúng là một kiểu khổ hình.
Mệt đến mức ngày nào nàng cũng phải dậy sớm hơn một chút, để tránh bị muộn giờ thỉnh an Hoàng hậu.
“Hôm nay Trân Dung Hoa đến sớm thật,”
Sở tiệp dư châm chọc,
“Có thể thấy Hoàng thượng không ở đây, nên Trân Dung Hoa phải siêng năng bù lại phần nào thôi.”
Sở tiệp dư vẫn luôn ghi hận chuyện Khương Hân Nguyệt đoạt mất ân sủng từ tay mình, có cơ hội liền móc mỉa vài câu.
Nhưng trong cung này, ai mà chẳng như thế? Nếu không tranh không giành, sớm đã xuống gặp Diêm Vương rồi. Sở tiệp dư chẳng lẽ chưa từng tranh đoạt của người khác?
Khương Hân Nguyệt ngồi ngay trên đầu Sở tiệp dư, ánh mắt lười biếng nhưng giọng thì thản nhiên:
“Nếu nói vậy, thì Sở tiệp dư hẳn là người siêng năng nhất mới đúng. Sao không thấy ngày nào cũng dậy sớm đến thỉnh an? Hay là vì tư tâm mà chậm trễ kính lễ với Hoàng hậu nương nương?”
Sở tiệp dư vốn đang thất sủng, lại càng nên là người đến sớm nhất mới phải.
“Ngươi… ngươi nói bậy gì vậy?”
Sở tiệp dư biến sắc, vội quỳ xuống:
“Hoàng hậu nương nương minh giám, tần thiếp tuyệt không có ý đó!”
Chu hoàng hậu thậm chí còn chẳng buồn liếc nàng một cái, chỉ thản nhiên nói:
“Trân Dung Hoa chẳng qua đùa với ngươi vài câu, sao đã dọa ngươi đến mức này rồi?”