Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 20

Trước Sau

break
Giữa chốn nhân gian rộng lớn, hóa ra cũng có người là vì hắn mà đến.

Nếu Khương Hân Nguyệt có thể nghe được tiếng lòng của Tuyên Võ đế lúc này, nhất định sẽ bật cười mà mắng thầm: “Cổ đại hoàng đế này cũng lắm ảo tưởng thật đấy!”

Thực ra nàng chỉ cảm thấy nằm trên cây, ngắm sao đầy trời, tai nghe tiếng ếch kêu ve hát, vậy là đủ vui vẻ rồi.

Giờ Hợi vừa đến, nếu ở hiện đại thì cũng chỉ mới khoảng 9 giờ tối – còn là giờ vàng cho sinh hoạt ban đêm. Nàng chưa buồn ngủ chút nào, kỹ năng trèo cây từ thời còn nhỏ ở quê ngoại bỗng có đất dụng võ.

“Trẫm thật không ngờ ái phi của trẫm lại có tài làm thơ thế này.”

Khương Hân Nguyệt nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Tuyên Võ đế, rồi bất ngờ bật cười khúc khích. Không nói một lời, nàng nhảy phốc từ trên tường viện xuống như bay.

Hỉ Thước, Sương Hàng, Vương Đắc Toàn sợ đến suýt nữa hét lên. Nhưng khi thấy Hoàng thượng như đã quen thuộc, bước nhanh tới đỡ lấy nàng một cách vững vàng, lúc này bọn họ mới dám thở phào.

“Ừm?”

Người vừa khiến cả đám tái mặt kia vẫn chưa ý thức được mình đã gây hoạ gì, còn vô tư đưa tay chọc nhẹ vào mặt Hoàng thượng:

“Ngươi… ngươi trông giống một người lắm.”

Vương Đắc Toàn cúi đầu thấp hơn nữa. Hỉ Thước và Sương Hàng lập tức quỳ rạp xuống đất, trong lòng lạnh toát vì lo thay cho chủ tử.

Dám đụng vào long thể như thế, thật quá mức vô lễ!

Say rượu đúng là đáng sợ.

Nhưng điều khiến tất cả bất ngờ chính là — Tuyên Võ đế không hề nổi giận. Ngược lại, hắn còn điều chỉnh lại tư thế, ôm nàng chắc chắn hơn rồi khẽ cười hỏi:

“Giống ai?”

Mỹ nhân trong lòng hắn đỏ mặt đến tận mang tai, đôi mắt lấp lánh, ánh nhìn mơ màng như phủ sương, vẻ quyến rũ lan toả.

Nàng ngọ nguậy trong ngực hắn, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng, lắp bắp nói nhỏ:

“Giống người… ta thích.”

Nói xong, hai tay lập tức che mặt, không dám nhìn hắn lấy một cái.

Cả câu nói ấy, như rút ra từ tận đáy lòng của một thiếu nữ đang trót phải lòng ai đó, mềm mại và chân thành đến lạ.

Yết hầu của Hoàng đế khẽ chuyển động, nhưng nghĩ đến tính tình của Lệ quý phi, hắn vẫn cố đè nén tâm tư, bế Khương Hân Nguyệt trở về Tẩy Hà Điện.

Trước khi rời đi, hắn căn dặn Hỉ Thước và Sương Hàng:

“Phải chăm sóc chủ tử của các ngươi thật tốt. Không được để nàng lại uống say thế này nữa.”

Hắn không muốn người khác thấy được dáng vẻ kiều mị như vậy của nàng.

“Tuân lệnh.”

Ngay lúc Hỉ Thước cứ ngỡ Hoàng thượng sẽ ở lại, thì hắn lại quay người rời đi, quay về Trường Tín cung.


Vừa thấy Hoàng đế rời đi, Khương Hân Nguyệt lập tức mở bừng mắt.

Hú hồn!

May thật, tối nay Hoàng thượng không ở lại đây.

Nàng dám giành người từ tay Sở tiệp dư là vì biết rõ: Sở tiệp dư vốn chẳng được sủng ái bao nhiêu, sau lưng cũng chẳng có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng Lệ quý phi thì hoàn toàn khác.

Chưa nói đến việc nàng ta là người được sủng ái bậc nhất hậu cung, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu, lại còn nắm quyền quản lý lục cung.

Riêng chuyện phụ thân nàng là Thừa tướng Đại Yến – quan nhất phẩm – cũng đã khiến Khương gia chỉ có nước ngửi khói. Chưa kể cả dòng họ bên ngoại nhà nàng đều là quyền thần, quan to chức lớn.

Nếu thật sự đụng tới Lệ quý phi, e rằng nàng bị nghiền chết cũng dễ như bóp nát một con kiến.

Tại Trường Tín cung, ánh đèn cung đình vẫn rực sáng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc