Người đời sau cứ tấm tắc ngưỡng mộ cuộc sống hoàng đế, đêm nào cũng mỹ nhân vây quanh, sênh ca vô độ. Nhưng với Khương Hân Nguyệt, nàng lại thấy làm hoàng đế cũng chẳng sung sướng gì cho cam.
Hậu cung đầy rẫy nữ nhân, ai cũng trông ngóng được sủng ái, dù người có thích hay không cũng vẫn phải đi — vì trăm mối quan hệ tiền triều, vì cân bằng thế lực trong cung, vì thiên hạ đại cục, người không thể không gật đầu.
Nhưng... nàng lại chẳng hề thấy thương cảm cho người.
Vì đây chính là “ở địa vị này thì phải lo chuyện đó”. Cũng giống như nàng hiện tại — đã trở thành một trong muôn vàn phi tử của người, thì cũng phải dốc hết mọi chiêu trò, dâng lên nụ cười đẹp nhất, dáng vẻ mê người nhất để cầu lấy một chút sủng ái, mong được sống an ổn trong nhung lụa.
“Khụ khụ…”
Sau một trận mây mưa kịch liệt, Tuyên Võ Đế khẽ ho hai tiếng, vừa chỉnh lại y phục vừa trầm giọng gọi:
“Vương Đắc Toàn.”
“Nô tài có mặt.”
Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng bước chân, mấy thái giám nối đuôi nhau bưng nước ấm vào, rẽ qua bình phong đặt bên thau tắm.
Trên giường, nữ nhân nhắm nghiền mắt, đôi hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ rung động, ngón tay nhỏ bé siết chặt lấy mép chăn, dáng vẻ thẹn thùng đến mức không dám mở mắt nhìn ai.
Hoàng đế bật cười khẽ, cúi xuống bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt vào thau nước ấm. Vương Đắc Toàn bên ngoài nghe tiếng nước róc rách liền biết đã tới lúc, chỉ nghe Tuyên Võ Đế nhàn nhạt dặn dò:
“Ngày mai, bảo Nội Vụ Phủ đưa thêm ít ngải thảo huân hương đến Tẩy Hà Điện.”
Vương Đắc Toàn nghe mùi dược thảo rẻ tiền vẫn còn vương trong không khí, vội vàng gật đầu nhận lệnh, trong lòng thầm tính toán: mình chắc là không đắc tội với vị Khương quý nhân bản lĩnh khuynh đảo này đâu nhỉ?
“Ưm ~”
Ban đầu chỉ định giả vờ ngủ, nhưng không ngờ Tuyên Võ Đế sau khi xong việc lại ôn nhu đến thế, khiến Khương Hân Nguyệt dần dần mơ màng thiếp đi thật.
Sáng hôm sau, hoàng đế phải vào triều sớm. Còn nàng, cả người đau nhức rã rời, chẳng buồn dậy, chỉ khoác hờ áo choàng trắng, váy áo xộc xệch, ngồi nghiêng trên giường. Đôi chân nhỏ trắng mịn hồng hào lộ ra dưới lớp chăn, nàng mỉm cười ngắm người.
Nhìn nàng lúc này… thật giống một yêu tinh dụ người mộng mị.
“Chẳng lẽ không ngủ thêm một chút?”
Hoàng đế đã mặc chỉnh tề, lại ngồi xuống mép giường, đưa tay nhét đôi chân nhỏ của nàng vào lại trong chăn, sợ nàng nhiễm lạnh.
Khương Hân Nguyệt ôm lấy vòng eo rắn chắc của người, thân thể mềm mại cọ nhẹ trong lòng:
“Tần thiếp nghĩ đến việc Hoàng thượng sắp phải rời đi, một lúc lâu mới có thể gặp lại, liền thấy buồn bã đến không thể ngủ nổi.”
Rõ ràng là đang cố làm nũng một cách không đứng đắn, vậy mà nàng lại đỏ hoe mắt, giọng nói nghe ra còn xen lẫn chút nghẹn ngào.
Khiến người ta không khỏi suy đoán: phải chăng nàng thật lòng luyến tiếc, chỉ là không dám bộc lộ cảm xúc thật của mình, đành giả vờ làm nũng, dùng giọng điệu đùa cợt để che giấu?
Tuyên Võ Đế trong lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái:
“Đồ ngốc, đêm nay trẫm lại đến bầu bạn với ngươi, đừng buồn nữa, được không?”
Trong vòng tay người đẹp, đôi mắt nàng long lanh như chứa muôn ánh hoa, thoắt cái đã rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nói: