Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 10

Trước Sau

break
Khi hoàng đế bước vào, trước mắt người hiện ra chính là một phi tử mảnh mai như sương khói, khoác trên mình xiêm y đơn bạc, dịu dàng đứng trước cửa điện còn vương hơi ấm, trong tay nâng một chiếc đèn cung đình, môi nở nụ cười nhẹ như gió thoảng, ôn nhu đón người đã đến.


Ánh sáng từ chiếc đèn cung đình trong tay nàng khẽ rung rinh, làm nổi bật nhan sắc kiều diễm, khiến vẻ đẹp vốn đã khuynh thành lại càng thêm phần phong tình. Mái tóc đen dài tung bay theo gió, từng lọn nhẹ nhàng rối loạn quanh vai, lại càng khiến người nhìn khó lòng dời mắt. Chỉ một khoảnh khắc thôi, vẻ đẹp ấy đã khiến Tuyên Võ Đế phá lệ thiên vị.

Người sải bước đến bên nàng, đưa tay vén lọn tóc rối nơi má, khẽ vuốt về sau tai, giọng đầy xót xa:

“Thời tiết oi ả như thế, ái phi cần gì phải đứng đợi ngoài này? Sau này, cứ ở trong điện chờ trẫm là được.”

Bàn tay nàng nhỏ nhắn, nóng hổi, khuôn mặt ửng hồng như bốc lửa, dáng vẻ nhu mì khiến người ta thương xót khôn cùng. Hiển nhiên nàng đã đứng ngoài gió nóng một lúc.

Khương Hân Nguyệt cúi đầu khẽ cười, tóc xõa tung không chải chuốt cầu kỳ, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cứ lượn lờ trước ngực hoàng đế như một chú mèo nhỏ mềm mại cọ cọ tìm hơi ấm.

“Tần thiếp biết Hoàng thượng sẽ tới, chẳng thấy nóng chút nào, ngược lại chỉ thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.”

Hoàng đế đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, cảm nhận rõ thân hình kiều diễm mềm mại đang tựa trong lòng mình, cổ họng bất giác siết chặt.

Vòng tay nơi eo nàng càng siết chặt hơn, Khương Hân Nguyệt khẽ đặt tay lên ngực người, vai nàng hơi khép lại, khiến đường cong trước ngực lộ ra một rãnh sâu mờ ảo, sát gần đến mức như không còn khoảng cách.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong không gian bỗng dâng lên một tầng ái muội nồng đậm. Ánh mắt của hoàng đế đầy xâm lược, hơi thở nóng rực trong lòng bàn tay khiến Khương Hân Nguyệt đỏ bừng cả mặt.

Vương Đắc Toàn thấy vậy, lập tức lặng lẽ vẫy tay cho toàn bộ cung nhân lui xuống, rồi cũng rút ra ngoài canh cửa.

Căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, ngay lúc ấy, Tuyên Võ Đế như dã thú bị nhốt lâu ngày, cúi đầu cắn lấy đôi môi ngọt ngào của nàng.

Phải một lúc sau, người mới buông môi nàng ra. Cả hai đều thở dốc, ánh mắt như dính chặt vào nhau chẳng nỡ rời.

Khương Hân Nguyệt đưa tay vuốt đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn đến sưng lên, mắt liếc người một cái, ánh nhìn ấy vừa quyến rũ vừa lười biếng, như trêu như mời, khiến hoàng đế tim đập rộn ràng, dục niệm bừng bừng chẳng thể kiềm chế. Dưới ánh nến chập chờn, cả căn phòng như ngập tràn sắc xuân sống động.

Chốn hậu cung phi tần đông đúc, nhan sắc mỹ miều thì không thiếu, nhưng một khi đã lên giường, ai cũng giống ai, đều là dáng vẻ ngoan ngoãn để mặc hoàng đế chiếm lấy thế chủ động. Lâu dần, Tuyên Võ Đế cũng chán ngấy đến mệt mỏi.

Thế nhưng Khương quý nhân lại hoàn toàn khác biệt!

Nàng dám tùy ý sai khiến đế vương. Lời nàng nói thì táo bạo, cử chỉ thì tự nhiên, đến mức khiến một người từng trải như Tuyên Võ Đế cũng phải tim đập nhanh hơn.

Cảm giác ấy… quá mới lạ, quá kích thích.

Khiến người ta không thể dừng lại. Chỉ muốn nàng thoải mái thêm chút nữa, càng bộc lộ ra nhiều hơn dáng vẻ kiều mị, nói thêm vài câu khiến tâm can kẻ khác rung động không yên.


Mấy lời trong tiểu thuyết toàn là phỉnh phờ cả. Hoàng đế sao có thể một đêm bảy lần như người ta đồn đại? Cùng lắm là bốn, năm lần, nhưng bù lại — sức bền thì quả thực kinh người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc