Sau khi được nam sinh ấy thêm cô trên WeChat thì không thấy gửi bất kỳ tin nhắn hay giọng nói nào. Ảnh đại diện là bức hình hóa trang thành Quái thú hôm đó, vẫn đeo mặt nạ. Trang cá nhân không có một dòng trạng thái nào, cũng chẳng có bất kỳ bức ảnh nào cả. Tên hiển thị là “Beast” (Quái thú), cô hoàn toàn không thể thu thập được bất cứ thông tin hữu ích nào hết.
Ánh mắt cô lại hướng về chàng trai khi nãy. Cô vòng qua nửa sân bóng, đến một gốc cây lớn, giả vờ chăm chú vào điện thoại nhưng thực chất dùng khóe mắt quan sát nam sinh ấy.
Vừa lên sân, nam sinh ấy đã ném ngay một cú ba điểm chính xác.
Những pha đột phá, kiểm soát bóng, bật nhảy và ném đều rất dứt khoát, nhanh nhẹn. Đối thủ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Này, cậu xem tân sinh viên kia, trông ngầu chưa kìa.”
“Có phải thuộc khoa Thể dục không? Đen thế mà cao, chẳng khác nào người da đen cả.”
“Cậu nhìn cú úp rổ kia xem, chất thật đấy.”
Hai nam sinh gần đó vừa tán gẫu vừa bàn tán về người đó, nhưng chẳng thông tin nào trong đó giúp ích cho cô. Khoảng cách quá xa, cộng thêm việc nam sinh ấy luôn di chuyển khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt. Nếu lại gần, những chàng trai ban nãy có thể sẽ lại quấy rầy.
Thời gian còn dài, đặc điểm ngoại hình của nam sinh ấy cũng khá dễ nhận biết. Cô có thể từ từ tìm hiểu, không cần vội.
Cô vào thư viện tra cứu tài liệu, làm bài tập. Nam sinh ấy vẫn không nhắn tin cho cô. Cô không muốn tỏ ra quá chủ động, cảm giác thật khó xử, thật bực bội...
*Cậu ấy trông thế nào nhỉ?*
Điện thoại rung lên.
Beast: Cậu có rảnh không?
Viên Nguyệt Oản Oản: Có.
Beast: Cậu trả lại khăn tay cho tôi được không?
Viên Nguyệt Oản Oản: Được.
Sau một lúc im lặng.
Beast: Đến tòa nhà Khoa học, chờ tôi ở cửa thang bộ phía nam tầng hai nhé?
Viên Nguyệt Oản Oản: Được, tôi đến ngay. Cậu đợi chút nhé.
Beast: Được, tôi chờ.
Vân Oản Oản hào hứng siết chặt tay, nhanh chóng thu dọn sách vở. Khuôn viên trường khá rộng, không phải chỗ nào cô cũng quen thuộc. Cô vừa đi vừa xem bản đồ trên điện thoại để tìm đường.
Tòa nhà Khoa học vắng vẻ hơn thư viện, chỉ lác đác vài bóng người qua lại. Đèn hành lang cũ kỹ, ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu lên cầu thang một không gian đầy bí ẩn, mang lại cho cô cảm giác vừa hồi hộp vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như thể chuẩn bị dâng hiến cho Quái thú.
Viên Nguyệt Oản Oản: Tôi đến nơi rồi, cậu đang ở đâu thế...
Cô cúi đầu gõ tin nhắn, không nhận ra một bóng đen lớn đã bao trùm lấy mình.
Khi cảm giác có điều gì đó bất thường, cô định quay đầu lại.
“Tôi ở đây.” Một bàn tay mạnh mẽ bịt chặt miệng cô, tay còn lại siết lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cô: “Tôi bắt được cậu rồi, cô bé quàng khăn đỏ.”
Cơ thể nhỏ bé của cô bị vây chặt trong vòng tay săn chắc của nam sinh ấy. Sức mạnh và hơi ấm từ cơ thể nam sinh ấy lan tỏa, bao quanh lấy cô.
Cô... không hề sợ hãi...
Không hiểu sao, cảm giác này rất quen thuộc. Tại sao, tại sao lại có cảm giác như thế nhỉ?
Người ấy tắt điện thoại của cô, đặt vào túi xách, kéo cô vào căn phòng phía sau.
*Cạch!* – Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, khóa trái.
Bóng tối bao trùm. Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chỉ đủ để nhìn thấy lờ mờ vài đường nét đồ vật.
Nam sinh ấy thả tay bịt miệng cô ra, hai tay vòng từ phía sau, siết chặt lấy cô, cúi sát bên tai. Đôi môi khẽ chạm vào vành tai rồi thì thầm:
“Cậu có sợ không?”
Giọng trầm ấm như âm thanh chạm đến tận sâu trái tim cô, khiến tim cô rung lên nhịp đập đầy mãnh liệt.
“Sợ lắm à?” Bàn tay trái của người ấy đặt bầu ngực phải của cô, nhẹ nhàng xoa bóp nó.
Lớp áo mỏng không thể che giấu cảm giác. Qua hai lớp vải, nam sinh ấy vẫn cảm nhận được đầu ngực nhỏ nhắn, mềm mại, chân thực. Nó rung nhẹ theo từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cô.