Rốt cuộc là cậu nam sinh này lớn đến mức nào vậy?
Bàn tay nhỏ bé của cô có thể cầm trọn lấy nó không?
Thật muốn... thật muốn... được cậu ấy đâm vào...
Vân Oản Oản ngồi trên giường của mình, dùng chú thỏ bông mang từ nhà họ Dịch, ép chặt vào giữa hai chân, qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, cô mạnh mẽ cọ xát vào nơi đang không ngừng rỉ mật.
Một tay nhỏ xoa nắn đầu nhũ bên kia, tưởng tượng rằng đó là bàn tay to lớn, thô ráp của nam sinh ấy đang thô bạo hành hạ nhũ hoa của cô, siết chặt, vò nắn, đầu ngón tay chai sạn cọ vào điểm mẫn cảm nhất.
Nhưng tay cô quá nhỏ, quá mềm, hoàn toàn không đủ cảm giác.
Chất lỏng dính ướt cả chiếc qυầи ɭóŧ vừa mới thay, dính nhèm nhẹp lên hai môi hoa căng mọng.
Không còn cách nào khác nên cô chỉ có thể rút chú thỏ bông ra, dùng ngón tay tự giải tỏa. Ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô ấn vào khe hẹp, chậm rãi đút vào trong. Mặc dù cảm nhận được sự co bóp chặt chẽ, nhưng đó chỉ là chút cảm giác mong manh và tạm bợ. Tay còn lại xoa nắn điểm nhạy cảm bên trong, từng đợt kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khắp cơ thể.
Cơ thể khẽ run rẩy, cơ bắp co thắt liên hồi. Cô rút ngón tay ra, vẫn bị siết chặt.
Nếu thứ được đưa vào không phải ngón tay mà là cái đó của nam sinh ấy thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Cô đưa ngón tay phủ đầy chất mật vào miệng, nhẹ nhàng liếʍ láp rồi ngậm mυ"ŧ. Không biết nếu là của nam sinh ấy thì cô có thể ngậm trọn vào miệng được hay không.
Đến giờ nam sinh ấy vẫn chưa kết bạn trên WeChat với cô.
Ở ký túc xá thực sự rất bất tiện. Phim thần tượng chỉ là lừa người, thực tế ký túc chỉ là một không gian nhỏ hẹp, sáu người chen chúc. Đây đã được xem là tốt hơn nhiều nơi khác. May mắn là cô đã mua rèm che từ trước, nếu không sẽ chẳng có chút riêng tư nào cả.
Ngày nhập học, cô đã cố ý báo danh sớm để giành được giường ở góc phòng.
Nam sinh thì nhiệt tình, nữ sinh thì hờ hững. Thực ra như vậy cũng tốt, không sao cả. Cô không quan tâm, không ép buộc, thích cuộc sống độc lập một mình.
Chiếc khăn tay nam sinh dùng để lau khô áo vẫn ở đây, nhưng ba ngày đã trôi qua, nam sinh vẫn chưa thêm bạn trên WeChat, khiến cô thấp thỏm không yên.
Rõ ràng là nam sinh ấy muốn thêm bạn với cô trên Wechat mà...
Giờ người ấy đang ở đâu chứ?
"Bốp!" Đột nhiên, một quả bóng rổ mất kiểm soát lướt sát qua người cô, khiến cô giật mình sững lại, cảm nhận rõ luồng khí quả bóng tạo ra.
Quả bóng rổ đập mạnh vào lưới sắt rồi nảy xuống trước mặt cô.
“Bạn ơi, xin lỗi, xin lỗi bạn nhé!” Một nam sinh vội cúi đầu xin lỗi khi nhặt quả bóng. Khi ngẩng lên nhìn thấy cô, ánh mắt cậu ta sáng rực, đứng ngây người ra.
“Không sao.” Cô gật đầu, định rời đi. Sân bóng rổ thật đáng sợ, lỡ bóng rơi trúng đầu, chẳng phải sẽ bị chấn động não sao?
“Bạn học, bạn thuộc khoa nào vậy?” Nam sinh đuổi theo hỏi.
Cô ậm ừ một tiếng rồi bước nhanh hơn. Cậu ta không đủ cao, không đủ đẹp, cô không hứng thú. Không muốn trả lời để tránh cậu ta hiểu lầm rằng mình có cơ hội.
“Nói đi mà, bạn ở khoa nào thế?” Cậu ta đeo bám không buông, đám bạn chơi bóng cùng cũng cười cợt: “Chúng tôi ở khoa Sinh! Kết bạn đi!”
Cô thật sự không thích bị làm phiền như thế nên chỉ còn cách bước nhanh hơn.
“A!” Vì tránh né đám đông, cô vô tình va vào ai đó. Cô vội xoa đầu, xin lỗi, “Xin lỗi.”
“Không sao.” Một giọng nói trầm lạnh đáp lại. Nam sinh ấy chẳng để tâm mà tiếp tục bước đi.
Giọng nói này... quen quá...
Cô quay đầu nhìn thì thấy một bóng dáng cao lớn, vạm vỡ. Làn da rám nắng, chiều cao ước chừng gần 1m90, vai rộng, eo thon. Nam sinh ấy mặc chiếc áo thun đen và quần thể ȶᏂασ xám, một tay đút túi, tay kia xoay quả bóng rổ.
Không hiểu sao người ấy đã mang lại cho cô cảm giác quen thuộc.
“Đing đing!” Điện thoại cô reo lên.
Cuối cùng, nam sinh ấy cũng đã thêm bạn wechat với cô rồi.