Lúc ấy đã có ý muốn giúp những người như nàng, nhưng vẫn không thể như nguyện.
Hôm nay thời cơ thỏa đáng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đủ, tự nhiên phải làm một phen.
Ta hiểu vừa bắt đầu không thể làm quá lớn, ngộ nhỡ làm không quen, gây ra đầu voi đuôi chuột thì không tốt. Lại bận rộn một mình nửa tháng, buổi chiều mồng một tháng hai, ta đã ăn cơm trưa xong, cầm phương án xây dựng hội nữ tử đồng minh đã tỉ mỉ viết ra, đặc biệt từ địa đạo chạy đến Càn Thanh cung của Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ hiến vật quý, trong cung chỉ có một vài cung nữ thái giám được lòng vui, thấy ta từ sau núi giả đi ra cư nhiên sắc mặt không thay đổi, chỉ tiến lên cung kính hành lễ, sớm có tiểu thái giám cơ trí chạy nhanh như làn khói ra ngoài tìm quản sự, rồi sau đó mới thấy Chu Nhan sắc mặt vui mừng từ cửa hông đi vào quỳ nói: "Bệ hạ ở Thượng Thư Phòng. Nương nương muốn đến hay không? Các đại thần đều đi rồi." Ta cười đỡ dậy, hỏi: "Bệ hạ có biết ta tới đây hay không?" Nàng cũng cười lắc đầu: "Nô tỳ xem chừng nương nương muốn cho bệ hạ một sự kinh ngạc, cho nên không nói." Ta gật đầu một cái, đi theo nàng tới hậu viện Thượng Thư Phòng.
Nhìn lại Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ của ta, gần đây chàng cũng cực kỳ nhức đầu, sau khi giặc Oa bị càn quét vào năm Gia Tĩnh thứ ba, từng một lần bốc hơi nhân gian, hôm nay bốn năm qua đi, lại có xu thế ngóc đầu trở lại, vả lại thủ đoạn chiếm đoạt của giặc Oa đã có cải tiến hơn trước. Chàng mỗi ngày vì thế mà bận đến đêm khuya, vì vậy trong vòng mười ngày có bảy ngày nghỉ ở chỗ ta, ba ngày khác thì ở trong Càn Thanh cung rồi.
Thấy cung nữ thái giám rất nhiều, bèn kêu Chu Nhan phân phó bọn họ rút lui, tự mình từ phía sau đi vào trong phòng. Nơi này chỉ cách phòng ngoài của Thượng Thư Phòng một tấm rèm lông cừu, ta từ trong khe rèm lông cừu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt bên tuấn lãng khác thường, từ nơi này nhìn, chỉ nhìn được má phải của chàng, chàng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một quyển tấu chương, vẻ mặt nghiêm túc, khác xa bộ dáng chơi đùa với ta thường ngày. Không biết sao, có tình cảm với chàng càng sâu, nhìn thấy mặt khác của chàng cũng không cảm thấy bất kỳ xa cách. Lại liên tục quan sát, chỉ thấy chàng lật tới một quyển tấu chương, chân mày hơi thư giãn, cầm lên tiếp theo, chân mày lại nhăn nhíu, không khỏi cười khẽ một tiếng, liền cảm thấy không đúng, lập tức che miệng, lặng lẽ từ phía sau đi qua. Trong phòng chỉ có một vài cung nữ đứng trong góc, giữa nhà cũng chỉ có hai nô tài đang đứng, mắt thấy càng ngày càng gần, ta đang kỳ quái, Chu Tam bình thường tai thính mắt tinh lại không nhúc nhích, ngay cả ta đến gần đều không giương mắt, cũng được, mặc kệ chàng, muốn gặp hắn lúc nào cũng đều có cơ hội, hiện tại mục tiêu của ta là con rồng lớn mặc áo vàng sáng ngồi ở đằng kia.
Ba bước. . . . Hai bước. . . . Một bước, giơ tay lên chụp bả vai rộng rãi kia, tay đang nửa đường lại bị người chặn, còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy đầu choáng mắt mờ, chờ định thần nhìn lại, đã rơi vào trong lồng ngực của con rồng lớn quen thuộc. Miệng nhếch lên, vẻ nghiêm túc thấy được lúc nãy đã không còn, chỉ thấy ánh mắt mừng rỡ bồi hồi trên mặt ta, ánh mắt dịu dàng ngàn vạn, ta tan ra trong đó, quả thật sắp hòa tan: "Nhìn, trẫm chộp được cái gì?" Ta đang định trả lời, môi của chàng đã bắt lấy ta, hoàn toàn phục tùng trong mềm mại, thâm tình chậm rãi xuyên vào bên trong cơ thể của ta, ta hóa thành một nhúm bông mềm trong lòng chàng. Đợi hai người đều vội vàng thở hổn hển kéo ra khoảng cách, ta không khỏi quan sát mọi nơi, trong phòng không còn ai cả, Chu Tam cũng không thấy, chỉ có hô hấp của ta và chàng xen lẫn ở trong phòng này. Ta vùi mặt bên trong cổ của chàng, nhỏ giọng cười nói: "Sao chàng lại biết ta tới đây?"
Chàng vùi mặt ở cổ của ta, giọng điệu trầm thấp rung động. . . . Còn có một chút hấp dẫn: "Bởi vì. . . . mùi thơm của Tuyết Nhi đã sớm truyền tới từ ngoài tấm rèm lông cừu." Ta không thuận theo chà chà lỗ mũi vào cổ của chàng: "Nói láo. Ta đâu có thoa hương." Chàng ôm sát ta, bị ta cọ đến cơ hồ rên rỉ lên tiếng: "Là thật, đây nà, chính là mùi thơm này." Thuận thế cũng dời đầu đến xương quai xanh ta nhẹ nhàng liếm một cái, trời ạ, hết sức nóng bỏng. Liền vội vàng kéo ra cự ly với chàng, lấy bảng kế hoạch ra khoe khoang với chàng.
Chàng nhìn chằm chằm vài chữ to trên bìa mặt, ánh mắt nghi ngờ: "Hội nữ tử đồng minh"?
Đúng, hội nữ tử đồng minh.
Hội nữ tử đồng minh —— danh như ý nghĩa, là cơ cấu hỗ trợ phái nữ. Thông qua ảnh hưởng của xã hội, tụ tập các quý phụ có mặt mũi ở bổn triều, lấy ra tiền tài, tổ chức nhân lực vật lực tới trợ giúp những nữ tử và trẻ em nghèo khó cần giúp đỡ, đầu tiên từ liệt sĩ con mồ côi bắt đầu, dĩ nhiên, đây chỉ là bản cơ cấu đầu tiên. Đợi thời cơ chín muồi, lại khuếch trương phạm vi mục tiêu cơ cấu.
Chàng cầm lên phương án có khuông có dạng của ta, chỉ nghĩ ta lại gây ra cái trò gian trá gì để tiêu khiển thời gian, ra vẻ nghiêm túc, nhưng kỳ thật chỉ tùy ý lật lật, đợi nhìn đến cuối cùng, lại không lên tiếng xem lại từ đầu, rồi thuận tay đặt nó tới trên bàn, một tay kéo lấy ta, hai mắt chiếu lấp lánh, sáng quắc nhìn ta, kinh ngạc cảm thán: "Đầu óc Tuyết Nhi rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ?" Ta cười: "Trong đầu của ta chỉ chứa mình chàng, chỉ là trong đầu của chàng chứa nhiều thứ quá, cho nên ta cũng không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nghĩ thêm."
Hắn ngạc nhiên nhất thời híp cặp mắt lại, môi khêu gợi cũng nhanh chóng giương lên, nâng eo của ta dùng sức siết lại gạn, chiếm đoạt không khí thuộc về ta, hôn thật sâu: "Đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt nói sang chuyện khác, nói, tại sao nghĩ ra cái này, sao nàng biết gần đây ta phiền chuyện gì?"
Ta bĩu môi: "Chàng nằm mơ cũng cắn răng nghiến lợi kêu ‘ trong đời trẫm nhất định phải đuổi hết bọn giặc Oa các ngươi ’, người bên gối như ta làm sao không biết?"
Chàng lẳng lặng ôm ta, không khỏi thổn thức: "Tuyết Nhi, gả cho trẫm làm hoàng hậu thật không tốt sao?"
Ta xem thường, học ngữ điệu kiêu ngạo nhìn thiên hạ: "Ai dám nói Trương Linh Tuyết ta không phải hoàng hậu? Ta là hoàng hậu mà Hoàng đế Thái hậu nhận định, mặc kệ có vào ở Khôn Ninh cung hay không, hoàng hậu trên thực tế chính là ta."
Chàng cười to, gật đầu liên tục đồng ý, tả ta từ trên đùi chàng xuống ngồi trên ghế rồng, điểm lỗ mũi của ta một cái, cười nói: "Ta rất nhanh sẽ xong, đợi cùng nhau ăn bữa tối." Quay đầu lại kêu Chu Tam: "Lấy ít điểm tâm đến cho nương nương." Ta nhún nhún vai, quan sát quanh Thượng Thư Phòng, ừ, không khác mấy so với những gì đã xem trong phim cung đình lúc trước, vừa cẩn thận sờ sờ hình rồng phía dưới ghế, suy nghĩ một chút lại buồn cười, sờ xong tự mình quay qua, nằm ở trên đùi chàng, một tay chống lướt qua chàng sờ phần ghế bên chàng.
Chỉ nghe trên đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tuyết Nhi, nàng chơi vậy, bảo trẫm làm sao làm việc?" Ta không hiểu ngẩng đầu lên, mặt nghi ngờ, chỉ là nằm trên đùi chàng thôi mà, đâu có gì chứ, thường ngày ở nhà, cũng thường nằm ở trên đùi chàng đọc sách, chàng cũng đâu có gì. Giương mắt lại nhìn thấy hai tròng mắt tĩnh mịch, mặt ta đỏ lên, ánh mắt chàng như vậy đại biểu ý tứ gì ta làm sao không hiểu? Đây là ám hiệu trước bao nhiêu đêm nồng tình, không khỏi mắng: "Chàng xử lý tấu chương cũng có thể phân tâm nghĩ đến chuyện đó?" Chàng đè trán của ta, nhìn đến chỗ ta đang đặt tay, khàn khàn nói: "Tuyết Nhi cảm thấy như thế nào?" Ta đưa mắt nhìn lại, nhất thời vừa xấu hổ vừa vội, thì ra là. . . . Thì ra là tay của ta, đang chống ở. . . . Một vị trí hết sức mập mờ, ta thật sự đần, thậm chí nó từ từ biến hóa dưới tay ta cũng không phát giác.
Trong lúc nhất thời hai người chỉ sững sờ nhìn nhau, lập tức chà ra tia lửa, rất nhanh bị một tiếng ho khan quen thuộc cắt đứt mà thức tỉnh. Chàng không chút hoang mang đỡ ta ngồi dậy, quay đầu nhàn nhạt hỏi: "Chu tổng quản còn khỏe chứ?" Chu Tam vội vàng quỳ thưa dạ: "Tạ bệ hạ quan tâm, nô tài rất khỏe, chỉ là điểm tâm bệ hạ phân phó đã đưa tới." Quả nhiên, phía sau sớm có cung nữ quỳ, khuôn mặt đỏ bừng nâng cái khay. Chàng nhíu nhíu mày: "Biết, đi xuống đi, Chu Tam ở lại."
Ta cho tới bây giờ đều không phải nữ nhân cố ra vẻ thẹn thùng, chỉ cắn răng cười. Chàng cười như không cười véo hông ta một cái, lại đưa một cái bánh quế hoa đến bên miệng ta, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi Tuyết Nhi đang chuyên tâm nhìn cái gì?" Ta cố gắng nghiêm mặt coi thường một tầng hàm nghĩa chọc người khác trong lời nói của chàng, chỉ cười khẽ: "Người đời đều muốn ngồi trên cái ghế khảm rồng khảm phượng này, vậy mà lại bị một nữ nhân của ta tùy ý ngồi. . . . Người đời sẽ cười chết." Chàng cắn miếng bánh ngọt ta đã cắn một cái, lại uống hai hớp trà, ngồi nghiêm chỉnh: "Hừ, người ngu muội trên đời sao mà nhiều, thật cho là ai cũng có thể ngồi sao? Trẫm là chân mệnh thiên tử, trẫm không ngồi vị trí này, tự nhiên có nhi tử của trẫm tới ngồi, những người khác đều là thần dân của trẫm, vĩnh viễn! ~~", giờ phút này chàng lại tỏ ra khí thế quân lâm thiên hạ, khiến ái mộ và nhiệt tình tỏa ra trong lòng ta. Chàng hồi hồn trong trạng thái ngạo nghễ chúng sanh, cúi đầu nhìn ta đang dịu dàng nhìn chàng, khóe miệng nhếch lên tình yêu dịu dàng: "Nhưng trẫm không ngại Tuyết Nhi ngồi ở đây cùng trẫm cúi nhìn chúng sanh." Dừng một lát, thấy ta không rõ chân tướng, nói tiếp: "Mặc kệ Tuyết Nhi có nguyện ý hay không, thiên hạ này trẫm muốn chia sẻ với nàng."
Thấy chàng vẫn chỉ thẳng tắp nhìn ta, ta cười cười, để bánh ngọt xuống, dịu dàng nói: "Tốt lắm, chàng còn chưa có hết bận, ta xem ngươi làm chuyện." Chàng gật đầu một cái, ta thuận tay cầm lấy một quyển tấu chương đưa cho chàng, chàng mỉm cười nhận lấy, cẩn thận phê duyệt, sau khi làm xong lại nhận lấy một quyển khác từ trong tay ta. . . . Hai người ăn ý làm việc không nói một lời, gần một canh giờ, cuối cùng đã phê xong toàn bộ tấu chương. Lúc này chàng mới nhận lấy trà Chu Tam đưa tới uống hai hớp, cười hỏi: "Tuyết Nhi cảm thấy buồn bực sao?" Ta lắc đầu một cái: "Ra ngoài dạo?" Chàng đứng lên, dắt tay của ta, đi ra từ sau Càn Thanh cung.
Dọc theo đường đi, chàng thở dài thậm thượt, nói: "Tuyết Nhi không biết, người Oa thật sự đáng ghét, giết con dân ta, binh lính trấn thủ lại bị thiếu, cho nên. . . . gần đây Trẫm hết sức nhức đầu", dừng một lát, lại hả hê nói: "Cũng may Tuyết Nhi nghĩ ra kế hoạch này, về sau có Tuyết Nhi giúp trẫm giải quyết lo âu, trẫm muốn làm cái gì thì làm cái đó." Ta chỉ cười không nói.
Bữa tối vô cùng vui vẻ, ngự thiện không có khoa trương như trước, chàng biết ta không thích lãng phí, chỉ cho làm mười mấy món hai người thích, nhưng cũng hết sức hùng vĩ. Hai người vừa nói vừa cười ăn ăn uống uống, Chu Tam ở một bên giúp đỡ, cảm thấy hạnh phúc mà ấm áp.
Bữa tối xong xuôi, chàng chỉ mỉm cười kéo tay của ta không thả. Thấy chàng cười mập mờ, ta cực thẹn, đang muốn đứng dậy về nhà, nhưng chàng lại nhanh chóng đứng dậy ôm eo ta, thanh âm khàn khàn mà hấp dẫn: "Tối nay ở lại đi." Ta đỏ mặt, tựa đầu vào trong cổ chàng không ra, qua một hồi lâu mới gật nhẹ hai cái.
Chàng vui vẻ ẵm ta lên, vòng vo ở trong phòng mấy vòng, vui sướng nói: "Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi chủ động tới tìm ta! Tối nay ta phải nỗ lực chút, nếu không Tuyết Nhi sẽ không tới nữa." Ta lại đỏ bừng cả mặt.
Hai người lại ngồi xuống, thương thảo từng phương án trong Hội nữ tử đồng minh của ta. Hai người nhỏ giọng líu lo, càng nói càng hoàn thiện, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là một nam nhân nào đó cũng không đổi tính tình háo sắc, chưa nói mấy câu đã động tay động chân, bắt đầu ta còn nghiêm nghị ngăn cản mấy cái, sau đó, chàng càng ngày càng không cách nào có thể nói, ta cũng không còn lực chống đỡ. . . .
. . . . . .
Trời vừa sáng thì chàng đã sảng khoái tinh thần vào triều, ta lại bị vây ở trên giường, cả người mềm yếu. Chuyện cá nước thân mật, Gia Tĩnh bệ hạ hết sức tinh thông, thể lực càng tốt, hăng hái phía trên cả đêm vui thích mấy bận. Hơn nữa sau khi ở chung với ta, chàng càng ngày càng thích giày vò gian trá, mỗi lần không trêu ghẹo đến ta cầu xin tha thì không dừng tay. Tối hôm qua cũng như thế, cứ theo đà này, lại phải thêm tiền thuốc cho Tiểu Lâu, không ra một tiểu tiểu Tuyết hay tiểu tiểu Kiệt mới là lạ.
Ta cũng không phải là sợ sanh con với chàng, chỉ là điều kiện y khoa ở cổ đại, trừ đi Tiểu Lâu, ta không tin tưởng nhau gì ngự y. Ngộ nhỡ đến lúc có một việc không hay xảy ra, ta nhưng sẽ thua lỗ lớn.
Cuối cùng chờ đến chàng hạ triều, thay xiêm áo rồi lại cọ tới đây giúp ta mặc quần áo, nói cùng đi thỉnh an Thái hậu. Ta và chàng? Suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ, thôi, đã có chuyện như vậy, cần gì tránh né?