Bởi vì thời gian nghỉ trưa của bác sĩ Quý có hạn cho nên cuối cùng bọn họ chọn một quán cơm Trung gần bệnh viện để ăn trưa.
Quán cơm Trung ở nơi này làm ăn rất tốt, trong tiệm trang hoàng cổ kính vào buổi trưa không còn một chỗ trống nào, còn có rất nhiều y tá bác sĩ không muốn ăn ở căn tin bệnh viện cũng tới nơi này mua đồ ăn về.
Thật may là bây giờ đã gần một giờ, tuy trong tiệm vẫn còn nhiều người nhưng cũng không đến mức không có chỗ ngồi. Sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ngồi, về vấn đề ai sẽ gọi món thì hai người lại khiêm nhường một hồi lâu, cuối cùng khi phục vụ trong tiệm cười càng ngày càng gượng gạo, Diệp Trăn Trăn đành sử dụng chiêu cuối cùng: “Bác sĩ Quý, anh đối với tiệm này quen thuộc hơn so với tôi, tôi không biết món nào ngon cả.”
Quý Triết Ngạn không từ chối nữa, lấy thực đơn gọi ba mặn một canh, phục vụ cuối cũng cũng như mong muốn hét to gọi món. Diệp Trăn Trăn thấy phục vụ đi rồi, vì không muốn không khí ngượng ngập lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm đề tài. Cô một lần nữa đem chiếc hộp tinh xảo đựng Macaron ra, đẩy lại trước mặt Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, bây giờ tôi không phải là bệnh nhân của anh, anh có thể đứng ở lập trường bạn bè nhận lấy không?”
Quý Triết Ngạn không trả lời, nhưng mà cũng không đem hộp đẩy trở về, trong lòng Diệp Trăn Trăn vui vẻ, được voi đòi tiên nói: “Chúng ta nếu đã là bạn bè vậy anh thuận tiện đem số điện thoại nói cho tôi nha? Anh yên tâm, tôi sẽ không gọi điện quấy rầy đâu.”
Quý Triết Ngạn nhìn người đối diện, trong mắt vẫn luôn không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chẳng qua là ánh mắt đó trong suốt như một hồ nước sâu, mà Diệp Trăn Trăn chính là cái người chết chìm trong đó. Cô có chút mất tự nhiên kéo kéo chiếc khăn trải bàn màu trắng trên đầu gối, nghĩ rằng nếu bác sĩ Quý không chịu đưa số điện thoại cho cô, vậy cô liền đem số cô cho anh.
Quý Triết Ngạn lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp, đưa cho Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn dùng một tâm tình thành kính nhất nhận lấy tấm danh thiếp kia, sau đó chợt nghe bác sĩ Quý ở đối diện nói: “Mợ cô không phải biết số điện thoại của tôi sao?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô… không nghĩ tới nha! Cô sắp khóc bởi vì sự ngớ ngẩn của mình.
“Ơ, đó có phải là bác sĩ Quý hay không?”
“Đâu, đâu? A, đúng là bác sĩ Quý rồi, người đối diện anh ấy là ai vậy?”
“không biết, sẽ không phải là bạn gái chứ?”
Hai cô y tá đứng ở cửa quán thì thầm nghị luận, hai chữ bạn gái đó lọt vào trong tai Diệp Trăn Trăn hết sức dễ nghe. Quý Triết Ngạn khẽ gật đầu với các cô, hai cô y tá che miệng cười cười, liền cầm đồ ăn được đựng kỹ đi ra ngoài.jingcao
“Bác sĩ Quý, các cô ấy hình như hiểu lầm tôi là bạn gái của anh, không cần giải thích một chút sao?” Hành động này của Diệp Trăn Trăn điển hình là được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Không sao cả.” Quý Triết Ngạn dường như cũng không thèm để ý, đúng lúc lúc này phục vụ dọn đồ ăn lên, đề tài này liền kết thúc. Trong lòng Diệp Trăn Trăn nổi bóng, hai y tá kia sau khi trở về nhất định phải giúp cô tuyên truyền thật nhiều mới được, như vậy sẽ không còn nhiều ‘sài lang hổ báo’ mơ tưởng đến bác sĩ Quý của cô nữa.
Diệp Trăn Trăn tâm tình rất tốt, ăn cơm cũng vô cùng ngon miệng, đặc biệt là ngồi nhìn bác sĩ Quý ở đối diện, cô cảm thấy dù cho không có đồ ăn cô cũng ăn được hai chén cơm.
“Triết Ngạn, trùng hợp vậy, cậu cũng ăn cơm ở đây à?” Giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên liền thấy một người đẹp mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh bàn. Quý Triết Ngạn gật đầu với cô, mỹ nữ nở nụ cười thuận tiện nhìn Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện anh: “Đây là bệnh nhân của cậu à, tôi nhớ hình như là đại ŧıểυ thư Diệp gia?”
Gần như không thể nhận ra Diệp Trăn Trăn đang bĩu môi, mới vừa rồi vẫn còn là bạn gái, đến miệng cô ta liền thành bệnh nhân… Cô mới là bệnh nhân! Cả khu nội trú của các ngươi đều là bệnh nhân!
# Chân tướng #
Diệp Trăn Trăn trong lòng phỉ nhổ, trên mặt lại cười lịch sự với cô ấy: “Chào cô, tôi là Diệp Trăn Trăn.”
Diệp Trăn Trăn trên mặt tươi cười không thay đổi: “Tôi rất để ý.”
…
Lần này đừng nói đến mỹ nữ đứng bên cạnh, ngay cả Quý Triết Ngạn cũng có chút bất ngờ nhìn cô một cái. Khóe miệng khẽ nhếch cong của mỹ nữ liền sụp xuống, cô ta không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn sẽ trực tiếp như thế, nếu cô ấy đã nói như vậy, cô cũng ngại mặt dày mày dạn ngồi xuống.
“Tôi đây không quấy rầy hai người nữa, tôi còn chờ món, chờ lát nữa gặp.” Câu chờ lát nữa này đương nhiên là nói với Quý Triết Ngạn, về phần cô nàng Diệp Trăn Trăn này, cô thật hy vọng cô cho tới giờ chưa từng thấy qua.
Chờ cho đến khi mỹ nữ cầm đồ ăn đi khỏi, Diệp Trăn Trăn từ chế độ người phụ nữ xấu xa biến trở về ŧıểυ bạch hoa: “Tôi thấy cô ấy gọi hai phần đồ ăn, một phần hẳn là mua giúp người khác, nếu cô ấy cùng chúng ta ăn cơm ở đây thì người kia sẽ phải chờ, rất thảm.”
Quý Triết Ngạn gật đầu: “Ồ, không nghĩ tới cô rất chu đáo.”
Diệp Trăn Trăn che miệng, để lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đại ŧıểυ thư: “Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là suy nghĩ cho người khác.”
Nếu như mỹ nữ vừa rồi còn ở đây, cô ta nhất định sẽ phun cô một ngụm nước muối.
Tóm lại, bữa ăn này cùng với bác sĩ Quý cứ như vậy kết thúc trong vui sướиɠ. Diệp Trăn Trăn gọi phục vụ tính tiền, phục vụ đưa tờ bill, Diệp Trăn Trăn chuẩn bị lấy tiền trả thì bác sĩ Quý đã đưa trước. Phục vụ thu tiền liền chạy đến quầy tìm tiền lẻ thối lại, Diệp Trăn Trăn tay vừa chạm được ví da đành phải thu về: “Bác sĩ Quý, là tôi mời anh ăn cơm, làm sao có thể để cho anh trả tiền chứ.”
“Không sao, coi như là đáp lễ Macaron đi.”jing
Diệp Trăn Trăn ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy lần sau tôi lại mời anh ăn cơm nha.” Cô quả thực muốn vỗ tay khen mình quá nhanh trí.
“Ừ.” Quý Triết Ngạn gật đầu, phục vụ liền đem tiền dư và tờ bill đưa tới.
Quý Triết Ngạn một mực đưa Diệp Trăn Trăn đến xe mới xoay người đi về hướng bệnh viện, Diệp Trăn Trăn ngồi ở ghế sau xuyên qua cửa sổ nhìn bóng lưng Quý Triết Ngạn dần dần nhỏ lại, trong lòng không hiểu sao liền khó chịu. Lần sau tái khám còn phải chờ đến thứ hai tuần sau, còn không biết bao nhiêu ngày nữa!
Công việc buổi chiều của Quý Triết Ngạn không nhiều lắm, qua bốn giờ liền giao ban. Anh ở trong một căn họ cao cấp gần bệnh viện, mỗi ngày tan tầm về nhà, đầu tiên anh sẽ tắm rửa trước rồi mới bắt đầu làm bữa tối. Hôm nay cũng như vậy, anh lau mái tóc ướt sũng, khi đi ngang qua phòng khách thấy một hộp tinh xảo đặt ở trên bàn trà.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh không lập tức đi làm cơm tối mà chọn mở hộp ra trước.
Trong hộp giống như Diệp Trăn Trăn nói, chỉ là Macaron thông thường, tổng cộng 12 cái, không có hồng bao, cũng không có chi phiếu, nhưng mà ở bên cạnh có một tấm card nhỏ.
Quý Triết Ngạn mở card ra xem, ở trên viết một hàng chữ nhỏ tinh tế ――
Bác sĩ Quý, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi khi ở bệnh viện. ^_^
Bên cạnh khuôn mặt tươi cười còn dùng màu nước vẽ một phiên bản người nhỏ mặc áo blouse trắng, biểu cảm tàn khốc, trông rất sinh động, vừa nhìn cũng biết là bác sĩ Quý.
Quý Triết Ngạn tựa như không nhận ra mình đang mỉm cười, anh cầm lấy một cái Macaron cắn một miếng, hương vị tuy ngọt ngấy nhưng không giống như tưởng tưởng của mình là khó nuốt xuống.
Diệp Trăn Trăn tắm nước ấm sạch sẽ lại nằm trên giường xem ŧıểυ thuyết một lát liền có chút buồn ngủ. Tối hôm qua ngủ không ngon cho nên đêm nay cô chuẩn bị đi ngủ sớm. Cô ngáp một cái, gửi tin nhắn đầu tiên cho Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý ngủ ngon, không cần làm việc đến khuya nha.”
Cô không nghĩ Quý Triết Ngạn sẽ trả lời lại cho mình, nhưng Quý Triết Ngạn lại hồi âm tới rất nhanh: “Được, ngủ ngon.”
Mặt Diệp Trăn Trăn có chút nóng lên, tin nhắn ngủ ngon như này, thật sự khiến cô có cảm giác hai người bọn họ là người yêu.
Cô lấy gối đầu che mặt mình, lăn lộn vài vòng ở trên giường, cảm thấy tối nay có thể có một giấc mơ đẹp.
Nhưng cô sai rồi.
Tối đó cô vẫn gặp ác mộng như cũ, nội dung không khác mấy so với đêm hôm trước, đều là cảnh tượng một bóng đen đẩy cô xuống cầu thang. Ác mộng này liên tục ba ngày, tuy cô vẫn như cũ không thấy khuôn mặt người đó, nhưng cái tay đẩy cô xuống lầu càng ngày càng rõ ràng.
“ŧıểυ thư, hai ngày nay sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần mời bác sĩ Trương đến xem không?” Thím Chu đem bữa sáng vào phòng Diệp Trăn Trăn, hiếm khi không có lập tức rời đi.
Diệp Trăn Trăn mặc áo ngủ, xoa đầu tóc rối bời lắc đầu một cái: “Không có việc gì, chỉ là buổi tối tôi ngủ không ngon, ngày mai khi tái khám tôi sẽ nói với Bác sĩ Quý.”jing
Nghe cô nói như vậy, thím Chu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói trước khi ngủ sẽ pha cho cô một ly sữa. Thím Chu đi rồi, Diệp Trăn Trăn yên lặng một mình ăn bữa sáng, hai ngày nay ba bữa cô đều ăn ở trong phòng mình, Tôn Thiến mượn cớ đến nhìn cô vài lần, đều bị cô lấy tinh thần không tốt đuổi đi. Tuy Bác sĩ Quý dặn cô rảnh thì ra ngoài đi dạo, nhưng mấy ngày nay liên tục gặp ác mộng khiến cả người cô đều uể oải không phấn chấn, cô chỉ muốn nằm trên giường cả ngày, căn bản không có tinh lực dư thừa ra ngoài.
Nhưng ngày mai là ngày tái khám, nếu như bị bác sĩ Quý thấy bản thân mình thành cái dạng này nhất định độ hảo cảm sẽ tụt xuống. Nghĩ đến khó khăn lắm bản thân mới làm cho độ hảo cảm của bác sĩ Quý cao hơn chút, không thể thất bại trong gang tấc như vậy, vì vậy Diệp Trăn Trăn nâng cao tinh thần, thay bộ áo ngủ xuống lầu đi dạo.
Lúc cô xuống lầu vợ chồng Tôn Thiến đang ngồi trong phòng ăn ăn sáng, cô chào hỏi với bọn họ xong liền lập tức đi ra ngoài. Mùa xuân đúng là mùa trăm hoa đua nở, nhưng hoa trong vườn cùng ánh nắng mặt trời tươi đẹp cũng không thể làm cô cảm thấy tốt hơn.
Trong mộng xuất hiện cái tay kia, giống như chặn cổ họng cô, khiến cô không thở nổi. Nhưng cô không phải là không có thu hoạch, nếu như giấc mơ của cô có thể tin được, như vậy căn cứ cái tay kia có thể phán đoán người đẩy mình xuống là một người đàn ông.
Diệp Trăn Trăn đi dạo không có mục đích, quẹo qua khúc quanh liền nhìn thấy Vương Nhị Cẩu đứng ở dưới lầu cầm vòi nước. anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, tựa như cây cột điện ở nơi đó. Diệp Trăn Trăn nhìn theo ánh mắt anh ta, vị trí cửa sổ đó hẳn là phòng ông nɠɵạı.
Diệp Trăn Trăn đi đến bên cạnh Vương Nhị Cẩu, kêu anh ta một tiếng: “Nhị Cẩu Tử.”
“A ――――!!”
“A ――――!!”
Hai tiếng hét vang lên muốn phá vỡ bầu trời, tiếng thứ nhất đến từ Vương Nhị Cẩu, tiếng thứ hai đến từ Diệp Trăn Trăn bị dọa đến choáng váng.
“ŧıểυ thư, cô đi đường nào mà không phát ra âm thanh nào hết vậy, làm tôi sợ muốn chết!” Bởi vì vừa rồi hét chói tay, Vương Nhị Cẩu mặt sung huyết đỏ bừng. Diệp Trăn Trăn vỗ ngực mình, thở dốc một hơi rồi nói với Vương Nhị Cẩu: “Rõ ràng là anh làm tôi sợ muốn chết được không, đột nhiên hét lớn cái gì hả, chưa từng nghe qua người dọa người có thể hù chết người sao!!”
“Không phải bởi vì cô gọi tôi sao…” Vương Nhị Cẩu cúi đầu, nhỏ giọng oán giận một câu. Diệp Trăn Trăn thở hổn hển, vừa định nói chuyện liền thấy thím Chu và vợ chồng Tôn Thiến đều gấp gáp chạy từ trong nhà ra: “Xảy ra chuyện gì?!”
Diệp Trăn Trăn xấu hổ cười cười: “Không có gì, vừa rồi có một con chuột rất lớn chạy tới đây dọa chúng tôi giật mình.”
…
Ba người sợ bóng sợ gió một trận liền quay vào nhà, bởi vì vừa rồi hét một tiếng thật dài nên tinh thần Diệp Trăn Trăn dường như tốt hơn, cô nhìn Vương Nhị Cẩu đứng ở phía trước tò mò hỏi: “Vừa rồi anh nhìn cái gì vậy, nhìn chăm chú như vậy?”
Vương Nhị Cẩu im lặng một lát: “Trước kia khi lão gia còn sống thường xuyên đứng ở nơi này nhìn ra ngoài, cho nên cả vườn hoa này là tôi tỉ mỉ chăm sóc.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu không nói gì, Vương Nhị Cẩu lại tiếp tục nói: “Hiện tại tuy rằng lão gia đã mất nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy… ông ấy dường như vẫn thường xuyên đứng ở đó.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô đã gặp ác mộng, đừng thăng cấp lên thành chuyện ma quỷ lộng hành biệt thự được không!!
Cô nhìn thanh niên thật thà trước mặt, lời nói thấm thía: “Nhị Cẩu Tử, tiếng Trung có một thành ngữ gọi là có tật giật mình.”
Vương Nhị Cẩu sửng sốt một chút, sau đó kích động xua tay với Diệp Trăn Trăn: “Lão gia không phải do tôi giết, ŧıểυ thư cô phải tin tưởng tôi!”
Diệp Trăn Trăn mỉm cưới với anh ta: “Tôi biết, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết đừng suy nghĩ nhiều quá, không làm chuyện thẹn với lòng sẽ không sợ quỷ gõ cửa.”
“A a a a a đừng nói tới chữ đó!” Vương Nhị Cẩu đột nhiên nhảy cẫng lên, nhảy ra rất xa.
Diệp Trăn Trăn nụ cười cứng đờ, xoay người trở về. Vương Nhị Cẩu này, thoạt nhìn trung thực nhưng vừa rồi mình gọi một tiếng, thế mà lại dọa anh ta thành cái bộ dáng như vậy, thật là có điểm có tật giật mình.jing