Diệp Trăn Trăn ngồi ngây ngốc ở trên giường rất lâu mới trở lại bình thường. Tuy rằng sắc trời còn sớm nhưng cô cũng không có ý định ngủ tiếp. Cô xuống giường tắm rửa, sau đó lục lọi trong tủ quần áo một chiếc váy có ít ren nhất, thay xong rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe từ trong phòng bếp truyền đến tiếng vang nhỏ, đoán chừng là thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng. Cô nhìn thoáng qua phòng ăn, cậu và mợ không ở đây, hẳn là vẫn chưa rời giường, xem ra cô có thể một mình yên tĩnh ăn bữa sáng.
“ŧıểυ thư, sớm như vậy đã thức rồi?” Thím Chu thấy Diệp Trăn Trăn ngồi ở bàn ăn, buông việc trên tay xuống hỏi. Diệp Trăn Trăn chỉ mỉm cười và gật đầu, không thể nói với bà là bởi vì gặp ác mộng nên cô không dám ngủ tiếp.
“Bữa sáng sẽ xong rất nhanh, cô chờ một chút.” Thím Chu khom người quay trở lại phòng bếp. Diệp Trăn Trăn nhìn bóng lưng của bà, có chút đăm chiêu. Ngày hôm qua bản thân mình nghe được bà cùng Chu Văn nói chuyện, người dễ kích động nhất định sẽ đều cố ý giải thích vài câu, nhưng thím Chu thì không có bất kỳ phản ứng gì, tựa như chỉ cần cô không mở miệng hỏi thì bà có thể làm như điều này chưa từng xảy ra.
Hơn nữa cô cảm thấy ngay cả khi cô mở miệng hỏi, thím Chu nhất định cũng đã sớm chuẩn bị tốt đáp án không có một sơ hở nào.
Diệp Trăn Trăn ngẩn người một hồi, thím Chu đã bưng bữa sáng lên. Lúc cô ra khỏi cửa, vợ chồng Diệp Khang Bình mới từ trên lầu đi xuống. Làm bộ như không thấy bọn họ, Diệp Trăn Trăn mắt nhìn thẳng sải bước đến chiếc xe hơi màu đen đã sớm chờ ở bên ngoài.
Tài xế lái xe chính là người lần trước tới đón cô, nghe thím Chu giới thiệu chú ấy họ Ngô, đã làm ở Diệp gia năm năm, Diệp Trăn Trăn gọi là chú Ngô.
Chú Ngô này không nói gì nhiều, nhưng mà đối với cô rất lễ phép, Diệp Trăn Trăn có ấn tượng tốt về chú ấy. Ấn tượng tốt này sau khi chú ấy giúp Diệp Trăn Trăn lấy được số thứ tự của Bác sĩ Quý rất nhanh thăng cấp thành tốt vô cùng.
Cô cầm số thứ tự trong tay, nhìn về cửa xếp hàng, mặc dù hiện tại còn rất sớm nhưng bệnh nhân đăng ký số thứ tự của Bác sĩ Quý đã xếp thành một hàng rất dài, cũng không biết chú Ngô đã dùng thủ đoạn gì.[jingcaodđlqđ]
Để chú Ngô chờ ở dưới, Diệp Trăn Trăn một mình lên lầu, cửa phòng khám bệnh của bệnh viện Trung ương đều treo màn hình LED nhỏ, phía trên viết tên bác sĩ. Diệp Trăn Trăn đi trên hành lang chưa được vài bước đã nhìn thấy màn hình LED hiện ba chữ, Quý Triết Ngạn.
Ba chữ Hán vô cùng đơn giản, nhưng cũng khiến tim Diệp Trăn Trăn nhảy loạn bùm bùm, giống như nhìn thấy người kia vậy.
Nghĩ đến bác sĩ Quý đang ở phía sau cánh cửa này, thiếu chút nữa thì Diệp Trăn Trăn đã đẩy cửa vào, tiếc là trên ghế dài ở hành lang còn ba người ngồi, cô đành phải ngồi phía sau họ.
Ba người phía trước không hẹn mà cùng nhìn cô. Đầu tiên là một đôi trung niên, nhìn giống như là cặp vợ chồng, kế bên là một cô gái trẻ, dường như là sinh viên, vốn trước đó luôn cúi đầu chơi điện thoại nhưng hiện giờ cũng tò mò quan sát cô. Ánh mắt đó như muốn nói ―― loại thiên kim đại ŧıểυ thư như này còn đích thân đến bệnh viện xem bệnh?
Diệp Trăn Trăn hơi xấu hổ, tục ngữ nói người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, cả người cô toàn thân cao thấp cùng với cái nơ con bướm cài trên đầu đều lấy từ phòng của ŧıểυ thư Diệp Trăn Trăn, mỗi một món từ thợ cho đến thiết kế đều mang phong cách phương Tây cao cấp, ngay cả người không biết đến hàng xa xỉ phẩm cũng có thể nhìn ra những món này có giá trị không rẻ.
Cô cười với ba người, đôi nam nữ trước mặt liền xoay đầu trở về, chỉ có cô nàng sinh viên bên cạnh vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô: “Bộ quần áo này của cô là bộ sưu tập mới nhất của Bunny à, tôi đã nhìn thấy trên tạp chí.”
Mí mắt Diệp Trăn Trăn giật giật, lại là Bunny? Trước kia cô thật thích nhãn hiệu này.
Nữ sinh bên cạnh thấy cô không nói chuyện, lại tựa như quen thuộc mà hỏi: “Cô mua hết bao nhiêu tiền?”
Diệp Trăn Trăn nói: “Tôi cũng không rõ lắm, là người khác tặng cho tôi.”
Cô nàng chớp mắt nghịch ngợm nhìn cô: “Bạn trai?”
Diệp Trăn Trăn cười ha ha, dời đề tài: “Cô cũng đến tìm bác sĩ Quý sao? Cô không khỏe ở đâu?”
“À, kinh nguyệt tôi không đều.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô nhìn nữ sinh bên cạnh, biểu cảm có chút không tưởng tượng nổi: “Bác sĩ Quý còn trị phụ khoa sao?”
“Không trị, nhưng trẫm chính là muốn lật thẻ bài của hắn.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Bác sĩ Quý quả nhiên là đầu bài của bệnh viện này, trong mọi ý nghĩa.[jingcao]
Đợi khoảng 20 phút, nữ sinh bên cạnh liền vào khám bệnh, Diệp Trăn Trăn có chút căng thẳng, cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô vừa hít một hơi thật sâu, điện thoại di động trong túi liền rung hai cái. Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của Tần Không gửi đến.
“Gối đầu của ngươi đang nằm trong tay ta, muốn chuộc nó về, tối nay cùng ta ăn cơm. Kaito hai mươi gương mặt • Không kính thượng.”
“Ngươi giết con tin đi.” Soạn xong năm chữ này, Diệp Trăn Trăn không chút do dự tắt máy, quả nhiên ở nơi như bệnh viện nên tắt máy đầu tiên!
Cô vừa tắt máy, liền thấy nữ sinh từ phòng khám bước ra, ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”
“Ha ha.” Đối phương say mê cười toe toét: “Trẫm bị đuổi ra ngoài, số cũng bị hủy, nhưng mà trẫm chỉ thích nhìn bộ dáng bác sĩ Quý không được tự nhiên cùng trẫm giận dỗi.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô trầm mặc đứng lên, vỗ bờ vai cô gái một cái: “Đi đăng ký khoa tâm thần đi, vẫn còn kịp.”
Nữ sinh: “…”
Cô quay lại, Diệp Trăn Trăn đã đóng cửa phòng.
Quý Triết Ngạn nghe thấy tiếng đóng cửa, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một cái, Diệp Trăn Trăn đứng thẳng tắp ở cửa, thẳng đến độ hơi cứng ngắc.
Quý Triết Ngạn gật đầu, chỉ chỗ trống đối diện: “Ngồi đi.”
Diệp Trăn Trăn dựa theo chỉ thị ngồi xuống, sau đó dường như nhớ tới cái gì liền đem giấy đăng ký cùng Macaron đều để lên bàn. Quý Triết Ngạn cầm giấy đăng ký để ở một bên, hỏi: “Hai ngày nay có uống không?”
Diệp Trăn Trăn trong lòng nhất thời có chút vi diệu, vì sao cô luôn cảm thấy bác sĩ Quý vòng vo mắng cô? Có điều cô vẫn thành thật đáp: “Tôi mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc.”
Lý Tín Nhiên gật đầu, có vẻ đối với đáp án này coi như vừa lòng: “Có nơi nào không thoải mái không?”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, Quý Triết Ngạn buông bút trong tay, hỏi: “Làm sao vậy? Đầu lại đau?”
Diệp Trăn Trăn mím môi, vẫn nói ra: “Bác sĩ Quý, đêm qua tôi gặp ác mộng, dường như mơ thấy người đã đẩy tôi xuống lầu.”jingcao
Quý Triết Ngạn cau chặt chân mày, Diệp Trăn Trăn lần đầu nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc đến như vậy của anh: “Vậy có nói cho cảnh sát Tả không?”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: “Không có, tôi chỉ thấy có một cái bóng đen, nói cho cảnh sát Tả cũng không có ích gì.”
Quý Triết Ngạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đừng khiến bản thân quá áp lực, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, phơi nắng, suốt ngày không nên luôn ngốc ở trong phòng.”
Diệp Trăn Trăn đáp được, Quý Triết Ngạn lại tiếp tục nói: “Thuốc của cô còn có thể uống thêm một tuần, lần sau cô đến tôi sẽ kê thuốc mới. Đúng rồi, tôi chỉ khám bệnh vào mỗi sáng thứ năm, những lúc khác muốn tìm tôi thì đến khu nội trú.”
“Được.” Diệp Trăn Trăn gật đầu, đem Macaron trước mặt đẩy qua, “Bác sĩ Quý, đây là tặng cho anh.”
Quý Triết Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhận: “Bệnh viện quy định không thể nhận quà tặng của bệnh nhân.”
“À, đây chỉ là Macaron thông thường, không có hồng bao! Cũng không có chi phiếu!”
Quý Triết Ngạn: “…”
Anh đem Macaron đẩy trở về, nói với Diệp Trăn Trăn: “Macaron nhiều calories, hương vị lại ngọt ngấy, ăn nhiều không tốt với cơ thể, cô cũng nên ăn ít thôi.”
Diệp Trăn Trăn nhìn hộp Macaron bị ghét bỏ, yên lặng lấy về. Quý Triết Ngạn nhìn cô một lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu không còn chuyện gì khác, kêu bệnh nhân kế tiếp vào đi.”
Diệp Trăn Trăn quả thật tủi thân oan ức nghĩ muốn khóc ngay tại chỗ này cho anh nhìn, nhưng mà nghĩ đến bên ngoài còn nhiều bệnh nhân đang chờ như vậy chỉ có thể gật đầu: “Vậy, Bác sĩ Quý, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không?”
Quý Triết Ngạn yên lặng một chút, cuối cùng không từ chối nữa: “Tôi bên này khả năng mười hai giờ mới có thể kết thúc.”
“Không sao, tôi chờ anh!” Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh. Thấy Quý Triết Ngạn gật đầu cô mới cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài. Nhìn thời gian, mới hơn chín giờ, còn đến ba giờ nữa làm gì để tiêu khiển đây? Cô để tài xế chở mình đi vòng vòng xung quanh, phát hiện ven đường có một nhà sách liền đi vào uống ly nước, chuẩn bị tìm quyển sách đến xem. Chú Ngô nghe theo cô ra ngoài đi dạo, mười hai giờ lại chở cô về bệnh viện.
Bên trong tiệm sách thật nhiều sách, cô tìm một chút liền phát hiện nơi này thế mà cũng có <ŧıểυ nhị lang ngủ say>, vì thế quyết định xem quyển này. Xuất phát từ ý thức bảo vệ mình, cô không chọn vị trí gần cửa sổ và cửa chính mà tìm một vị trí ở góc. Mặc dù vị trí này không dễ thấy, nhưng lại có thể nhìn thấy hết tình hình trong tiệm.
Nhưng dù sao đi nữa cô vẫn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm, cô nhíu mày, nhìn xung quanh cũng không thấy người nào khả nghi, chẳng lẽ chính mình đa nghi? Có lẽ cô thật sự làm mình quá áp lực.jingcao
Thời gian đọc sách qua thật nhanh, bất tri bất giác đã mười một giờ rưỡi, Diệp Trăn Trăn đi thanh toán liền đi về hướng bệnh viện Trung ương. Bác sĩ Quý tuy rằng nói mười hai giờ, nhưng chính xác đến khi khám xong hết bệnh nhân đã mười hai giờ bốn mươi. Anh ra khỏi phòng khám bệnh liền thấy một mình Diệp Trăn Trăn ngồi đợi ở bên ngoài, không biết tại sao trong lòng anh đột nhiên khó chịu, sau này anh suy nghĩ thật lâu mới hiểu được, đó là bởi vì anh không nỡ để cô một mình ngồi đợi lâu như vậy.
“Ngại quá, để cô đợi lâu rồi.”
Diệp Trăn Trăn thấy Quý Triết Ngạn tinh thần nhất thời hăng hái đứng lên: “Không sao cả, bác sĩ Quý, giữa trưa anh muốn ăn gì?”
“Tôi về văn phòng đổi quần áo trước, cô cùng đi với tôi.” Bởi vì không muốn lại để cô một người ngồi đợi cho nên đặc biệt nói như vậy.
Có thể nhìn thấy bác sĩ Quý thay quần áo(?), Diệp Trăn Trăn đương nhiên cầu còn không được: “Vâng!” Sau khi đến văn phòng Diệp Trăn Trăn mới phát hiện chính mình quả nhiên vẫn còn rất ngốc, bác sĩ Quý nói thay quần áo, chính là đem áo blouse trắng cởi ra, thay áo khoác mà thôi.
# Không lộ thịt mà cũng không biết xấu hổ nói chính mình thay quần áo? #
Diệp Trăn Trăn cảm thấy, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người cũng không có.jing