Hỏa Minh cố gắng giải thích: “Luyện thương cần kết hợp lao động và nghỉ ngơi, ta chỉ là vừa lúc cần nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy vì sao trước kia Hỏa Minh ca ca không cần nghỉ ngơi?” Hồ Cửu Linh chớp đôi mắt to vô tội.
Hỏa Minh lại lần nữa trầm mặc.
Cũng may, Hồ Cửu Linh nhanh chóng bị thu hút, hắn túm lấy Tiêu Hoành đang đi ngang qua: "Tiêu Hoành ca ca! Mở kèo thôi! Cược lần đầu của Hỏa Minh ca ca và Thanh Huyền ca ca, ai trụ được lâu hơn."
Mặt Tiêu Hoành không cảm xúc: “Vô vị.”
Hồ Cửu Linh mặc kệ, kéo Tiêu Hoành ngồi xuống: “Nhanh nhanh nhanh, đặt cược thôi.”
Hắn thấy Mặc Dạ, lớn tiếng gọi: “Mặc Dạ, ngươi cũng đến chơi đi?”
Mặc Dạ khẽ liếc mắt, trong đồng tử đen láy lóe lên một tia giễu cợt. Hắn không nói gì, xoay người vào động phủ.
Từ Hỏa Minh, đến Thanh Huyền, đến Hồ Cửu Linh, rồi Tiêu Hoành, Diệp Vũ còn muốn mê hoặc bao nhiêu người nữa?
Nhưng.
Hắn khác với đám người ngu ngốc này.
Hắn có trí tuệ.
Ăn thiệt một lần, cả đời này hắn sẽ không ăn lần thứ hai.
Mặc Dạ hắn, vĩnh viễn sẽ không bị Diệp Vũ mê hoặc!
Vĩnh viễn không!
"Đến đây đến đây, Mặc Dạ không đến thì chỉ còn mấy người chúng ta thôi." Hồ Cửu Linh cười hì hì nói: "Hôm nay là Thanh Huyền song tu, ai thắng lần này sẽ có cơ hội song tu với chủ nhân lần tới, thấy sao?"
Hỏa Minh liếc hắn một cái.
Hồ Cửu Linh đảo mắt lia lịa, nhanh chóng đặt cược vào Thanh Huyền: "Ta cược thời gian của Thanh Huyền ca ca dài hơn!"
Tiêu Hoành liếc hắn một cái: "Diệp Vũ cần chữa trị kinh mạch cho Thanh Huyền, chắc chắn tốn nhiều thời gian hơn."
Hỏa Minh cũng hơi nhướng mày.
Hồ Cửu Linh lập tức có chút chột dạ.
Xong rồi.
Tâm tư nhỏ mọn này của hắn bị nhìn thấu rồi!
Ai da, hắn chỉ muốn biết song tu rốt cuộc thoải mái đến mức nào thôi mà!
Hồ Cửu Linh chớp chớp mắt, nói: "Vậy đổi một cách cược khác. Cược thời gian của bọn họ, ai đoán gần đúng nhất thì thắng, thế nào?"
Mặt Tiêu Hoành không cảm xúc: "Vô vị."
Phần thưởng cho người thắng là được song tu với Diệp Vũ, hắn cần loại phần thưởng này để làm gì?
"Vậy ngươi làm chứng đi, ta và Hỏa Minh ca ca cá cược. Hỏa Minh ca ca, mỗi người chúng ta viết một khoảng thời gian, rồi giao cho Tiêu Hoành ca ca, để huynh ấy công bố kết quả." Hồ Cửu Linh hăng hái nói.
Tiêu Hoành: "Vô vị."
Nhưng hắn lại không phất tay áo bỏ đi.
Thế là.
Dưới sự nài nỉ của Hồ Cửu Linh, Hỏa Minh tùy ý viết một canh giờ lên giấy, đưa cho Tiêu Hoành.
Hồ Cửu Linh cắn bút, khổ tư nửa ngày, mới trịnh trọng viết một cái tên, cũng đưa cho Tiêu Hoành.
Ba người vừa uống trà, vừa như có như không nhìn cánh cửa phòng đóng kín.
Bọn họ đang đợi.
Thay Thanh Huyền, cũng thay chính họ, chờ một kết quả.
Trong phòng.
Diệp Vũ mỉm cười nhìn Thanh Huyền.
Thật lòng mà nói.
Nhãn quang của Diệp Lưu Vân thật không tệ.
Năm cái đỉnh lô này của cô, mỗi người một vẻ.
Không chỉ dung mạo đều thuộc hàng thượng phẩm, tính cách cũng mỗi người mỗi kiểu.
Có người hoạt bát đáng yêu, có người ngoài lạnh trong nóng, có người thanh lãnh cao quý, có người kiêu ngạo miệng cứng, lại có người hoàn toàn khó đoán.
Túm bừa một ai ra, chẳng phải hơn cái tên ăn bám kia sao?
Trong ánh sáng mờ tối, gương mặt Thanh Huyền có vẻ hơi mơ hồ.