Diệp Vũ ngẩn người, lập tức phản ứng lại, vội vàng trấn an: "Đó là dỗ hắn thôi. Ta chủ yếu là vì ai, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Vì ngươi, ta đã xả cho Lâm Hoan Hoan một thân máu."
Ngoài cửa động.
Tiêu Hoành nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cứ thế bỏ đi không ổn, vừa quay lại đã nghe thấy lời lẽ tra nữ của Diệp Vũ.
"Độ hảo cảm của Tiêu Hoành giảm 5!" Hệ thống thở dài.
Kí chủ nhà ai suốt ngày lượn lờ giữa lật xe và bờ vực lật xe thế này!
Chắc chỉ có nhà nó thôi!
"Ồ, về rồi à." Diệp Vũ liếc nhìn Tiêu Hoành, nhướng mày: "Nghĩ thông suốt rồi, muốn hảo hảo cảm tạ ta một phen sao?"
Tiêu Hoành hừ lạnh một tiếng, lần này thì thật sự giận bỏ đi rồi.
Diệp Vũ mặc kệ hắn, cô cười tủm tỉm nhìn Thanh Huyền: "Ngươi muốn chuẩn bị trước một chút, hay là vào phòng với ta luôn?"
Cô giơ giơ lọ thuốc trong tay, cười rạng rỡ như hoa.
Thanh Huyền bỗng thấy chói mắt.
Không biết vì hắn quá khát khao dược dịch này, hay vì nữ tử trước mắt quá mức xinh đẹp.
Thanh Huyền khàn giọng: "Không cần chuẩn bị."
Hắn đã... chuẩn bị quá lâu rồi.
Hắn vô số lần mơ thấy ngày này.
Mơ thấy kinh mạch khôi phục, mơ thấy hắn trở lại làm luyện đan sư, mơ thấy hắn báo được huyết thù cho gia tộc.
Hiện tại.
Tất cả cuối cùng cũng có cơ hội thành hiện thực.
Hắn không cần chuẩn bị gì cả.
Hắn cũng không muốn chờ thêm nữa.
Từng giây từng phút, hắn đều không muốn chờ đợi thêm.
"Vội vàng vậy sao?" Diệp Vũ lẩm bẩm một câu, trực tiếp nắm lấy tay Thanh Huyền.
Hai người đi thẳng về phía phòng.
Diệp Vũ quay người lại, thấy vẻ mặt Hồ Cửu Linh tò mò, cô không khỏi nhướng mày: "Trẻ con không được xem."
Cô trực tiếp đóng cửa lại.
Hồ Cửu Linh chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Vậy nên.
Hỏa Minh ca ca đã thoải mái rồi.
Hiện tại đến lượt Thanh Huyền ca ca sao?
Hồ Cửu Linh cố ý đi ra sau núi tìm Hỏa Minh.
Hỏa Minh đang luyện thương pháp, mỗi chiêu mỗi thức đều uy mãnh vô cùng, rất có quy củ.
Hồ Cửu Linh cười hì hì, đột nhiên nói: "Hỏa Minh ca ca. Chủ nhân kéo Thanh Huyền vào phòng nhỏ rồi đó."
Tay Hỏa Minh khựng lại một chút, chiêu thức lập tức lệch khỏi quỹ đạo ban đầu một chút.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, tiếp tục luyện tập.
Vẻ mặt hắn cóbình tĩnh: "Có vấn đề gì sao? Chuyện này chẳng phải sớm muộn thôi sao."
Hồ Cửu Linh sờ cằm: "Trước kia chỉ có Hỏa Minh ca ca tu luyện song tu, hiện tại có thêm Thanh Huyền ca ca. Đợi Thanh Huyền ca ca ra ngoài, ta cũng muốn hỏi xem có thoải mái không."
Hỏa Minh lập tức lảo đảo suýt ngã.
Hồ Cửu Linh nắm tay đấm vào lòng bàn tay: "Đúng! Lời của Hỏa Minh ca ca không hoàn toàn chính xác. Nhỡ đâu chỉ có mình huynh thoải mái thì sao? Nếu Thanh Huyền ca ca cũng thoải mái, vậy thì an toàn hơn."
Tự thấy mình thật là một con hồ ly nhỏ thông minh, phía sau Hồ Cửu Linh dường như mọc ra một cái đuôi nhỏ, vui vẻ lắc lư.
Hỏa Minh nhất thời không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Qua đây luyện tập."
Sắc mặt Hồ Cửu Linh thay đổi, nhanh chóng nói: "Không không không, ta ra ngoài cửa chờ, xem khi nào họ xong việc. Cũng không biết hai người các huynh, ai tốn thời gian hơn."
Hồ Cửu Linh nhanh như chớp chạy mất.
Hỏa Minh: "..."
Lời này là sao!
Sao nghe mà bực bội thế này!
Hồ Cửu Linh bày chén trà, vừa uống vừa chờ đợi.
Đột nhiên.
Hỏa Minh ngồi xuống đối diện nhắn.
Hồ Cửu Linh tò mò: "Hỏa Minh ca ca, sao huynh lại ra đây?"
Mặt Hỏa Minh không đổi sắc: "Nghỉ ngơi một lát."
Hồ Cửu Linh hiểu ý gật đầu: "Ta biết rồi! Hỏa Minh ca ca cũng muốn xem, rốt cuộc ai lâu hơn đúng không! Ta giúp huynh canh chừng cho."
Hỏa Minh: “…”