Nữ Tu Ác Độc Đây Không Diễn Nửa, Mở Đầu Có Ngay Năm Đạo Lữ

Chương 49: Phản công của liếm cẩu

Trước Sau

break

Lăng Tuyệt vò đã mẻ lại sứt, khai hết ra!

Lâm Hoan Hoan lập tức oán hận nhìn hắn ta.

Nàng ta tốn bao tâm tư vào Lăng Tuyệt, đã coi hắn ta là vật trong lòng bàn tay.

Ở thượng giới, sau khi nàng ta tốn công sức như vậy, đám đàn ông kia đã vì nàng ta si mê, sống chết không hối.

Cho nên.

Nàng ta vô thức cho rằng.

Lăng Tuyệt cũng sẽ âm thầm giúp nàng ta gánh vác mọi thứ.

Nhưng khi Lăng Tuyệt phản bội, Lâm Hoan Hoan mới chợt nhận ra.

Thượng giới là thượng giới nha.

Giờ nàng ta trùng tu công pháp, mới chỉ nhập môn, trình độ mị hoặc sao sánh được với khi ở thượng giới!

Lâm Hoan Hoan không khỏi hối hận.

Dù nàng ta gặp trắc trở bị đánh xuống hạ giới, nhưng sâu trong lòng, vẫn tự cho mình cao cao tại thượng, coi đời như trò chơi.

Sự phản bội của Lăng Tuyệt khiến nàng ta bừng tỉnh như vừa bị dội một gáo nước lạnh.

Bất kể trước kia mạnh mẽ đến đâu.

Hiện tại, nàng ta chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé!

Lâm Hoan Hoan nhanh chóng tự kiểm điểm trong lòng, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là vượt qua cửa ải trước mắt.

Lăng Tuyệt đã là một quân cờ bị bỏ rơi, có thể hoàn toàn từ bỏ hắn ta!

Lâm Hoan Hoan nghĩ vậy, vẻ mặt càng thêm đáng thương: "Đại sư huynh... huynh... huynh đang nói gì vậy? Sao muội nghe không hiểu gì cả."

Quả thật nàng ta có năng lực dò xét bảo vật, năng lực này, nàng ta chỉ cho Lăng Tuyệt biết.

Mục đích có hai.

Thứ nhất, biết được bí mật mà người khác không biết là cách nhanh nhất để xây dựng mối quan hệ thân thiết.

Thứ hai, đàn ông đều thực dụng. Dưới sự truy đuổi điên cuồng của Diệp Vũ, nàng ta phải làm sao để Lăng Tuyệt một lòng một dạ với mình, nàng ta phải thể hiện năng lực của mình, phải cho Lăng Tuyệt hiểu rằng, tương lai, nàng ta có thể mang đến cho Lăng Tuyệt nhiều hơn Diệp Vũ.

Nắm thóp đàn ông vốn là sở trường của nàng ta.

Chỉ là lần này.

Đột nhiên lật xe rồi!

Lật xe thì có sao, thứ này bỏ đi, cái tiếp theo còn ngon hơn!

Mắt Lâm Hoan Hoan ngấn lệ, mơ màng nhìn Lăng Tuyệt: "Đại sư huynh, muội biết huynh muốn trốn tội, nhưng sao có thể giá họa cho muội như vậy?"

Lâm Hoan Hoan ấm ức tủi thân.

Ánh mắt Thanh Tiêu Kiếm Tôn lạnh lùng quét tới: "Lăng Tuyệt! Một mình làm một mình chịu, lôi kéo Hoan Hoan làm gì!"

Môi Lăng Tuyệt run rẩy, bi phẫn đến suýt cắn lưỡi tự vẫn.

"Tch tch tch." Diệp Vũ đột nhiên lên giọng châm chọc: "Lăng Tuyệt là tra nam thì đúng rồi, nhưng vẫn còn tin Lâm Hoan Hoan là người tốt. Chỉ có đám kiếm tu đầu óc bã đậu mới thế thôi!"

Cái gì mà kiếm tu đầu óc bã đậu?

Người Thương Minh Kiếm Tông không nhịn được liếc nhìn Diệp Vũ.

Họ muốn phản bác, nhưng nhất thời lại chẳng có chút tự tin nào!

Lăng Tuyệt tuy cũng bị mắng, nhưng lần này hắn ta nhìn Diệp Vũ với ánh mắt có phần cảm kích.

Diệp Vũ mắng hắn ta, nhưng cô cũng mắng cả Lâm Hoan Hoan kia mà!

Đến cuối cùng, người tin hắn ta lại chỉ có Diệp Vũ.

Lăng Tuyệt nhất thời cảm động không thôi.

"Lâm Hoan Hoan giả vờ bị thương, Lăng Tuyệt trộm cắp Cửu Thiên Huyền Sâm." Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Ta không muốn nghe những lý do trong chuyện này, kết quả là như vậy, đúng chứ?"

Linh Khê Kiếm Tôn gật đầu: "Lần này, hai đệ tử này quả thật có chút quá đáng."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc